[TỰ TRUYỆN]: TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH WIBU NHƯ THẾ NÀO?- PHẦN 2
[TỰ TRUYỆN]: TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH WIBU NHƯ THẾ NÀO?- PHẦN 2.
Nối tiếp thành công của phần đầu, mình sẽ tiếp tuc chia sẻ câu chuyện của bản thân với các bạn. Còn nghe có chân thật hay không thì... ai biết. :> Link phần trước: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=470155823603523&id=100219940597115
Sau một thời gian làm “Otaku”, tôi đã có vẻ chán “danh hiệu” này. Chẳng còn quan tâm đến Anime nữa, tôi chú tâm hơn vào việc học và chơi những dòng game FPS. Và thực sự, tôi đã bỏ Anime một thời gian. Có lẽ một phần vì năm ấy, tôi thi lên cấp.
Vượt qua kì thi đầy cam go, tôi trở thành một học sinh “có danh có tiếng” trong khu vực cũng như trường cũ, và tất cả những hào quang ấy làm tôi mờ mắt. Dần dần, tôi bỏ bê việc học, quên mất cách tự học, và cuộc đời tôi lại xuống dốc từ đỉnh cao. Và như một thói quen, tôi dần chán nản với mọi việc xung quanh. Những bài giảng trên lớp không còn hứng thú, những hứa hẹn tương lai mở ra trước mắt, những cuộc thi “Siêu to khổng lồ”, hay cả những suất học bổng giá trị, tôi đều lần lượt từ bỏ. Thứ hạng thì tụt dốc không phanh, tưởng như đấy là một con người hoàn toàn khác. Phải chăng, thiếu Anime dẫn đến kết quả đấy?
Ồ, tất nhiên là không rồi. Tôi sẽ không đổ lỗi trắng trợn như vậy đâu. Tất cả quá trình biến chất đó, là do bản thân này nhu nhược thôi. Tuy nhiên, bằng một cách nào đó, Anime và tôi lại “bị” gắn kết với nhau.
Một buổi sáng đẹp trời (chắc thế, tôi có bao giờ mở cửa sổ đâu mà biết ), tôi lướt Facebook, đập vào cặp mắt này là một “Meme 6/8 ô” với nội dung không khác gì những Meme khác: Spoil nội dung phim. Tuy nhiên, Meme này đến từ một Page Anime/ Manga mà tôi còn chẳng Follow, với nội dung đại loại như: “Người yêu anh là em/ Nhưng anh chọn cô ấy”- Ờ, tôi chẳng để tâm lắm, nhưng nhìn nhân vật hoạt hình này xinh đấy chứ? Một cô gái nhỏ nhắn, tóc xanh biêng biếc, mắt xanh còn đẹp hơn màu tóc cơ, mái tóc ấy ngắn chưa tới vai, nhưng ôm trọn gần hết khuôn mặt em. Em khoác trên mình một bộ đồ hầu gái. Điều đó sẽ chẳng làm tôi bận tâm, nếu như ngay bên dưới đó, lại là một cái Meme khác với nội dung tương tự, và vẫn có mặt của nhân vật đó, điều ấy làm tôi tò mò: “Sao lại có đứa từ chối những nhân vật cute thế này cơ chứ?”. Và các bạn ạ, tôi đã một lần nữa, đánh thức bản năng Wibu của mình.
Bạn hẳn cũng biết rồi đấy, dân Việt Nam ta có một đặc trưng khá riêng: thích Drama. Cứ có Drama là hít, hít lấy hít để, lao đầu vào mà tìm tòi khám phá để chửi cho sướng cái miệng. Và tôi... cũng vậy . Sau khi thấy mấy cái Meme kia, ờ thì từ chối những cô gái cute tỏ tình với mình? Thằng ngu nào lại làm vậy? Ờ thì tao sẽ xem bộ Anime đấy, và tao sẽ xem đâu là “đúng” đâu là “sai” và chửi cho mày chết!!! Tôi bắt đầu tìm tên phim, nhưng nó dài quá, thôi thì nhớ tạm mấy từ khóa vậy, ờ thì từ mà tôi nhớ là “Zero”.
Bạn hẳn đoán ra rồi nhỉ? Cô hầu gái tóc ngắn xanh xanh bị từ chối với bộ Anime có chữ “Zero”, nếu không phải “Re: Zero” thì còn ai trồng khoai đất này nữa? Lúc ấy, tôi như một Newbie xem Anime, đúng hơn là “Cựu Wibu” nay trở lại cuộc chơi. Tôi... tra trên Youtube, với từ khóa “Zero”, và tất nhiên, kết quả ra lại là “Quyển sách của Zero” (chẳng biết tôi dịch tên phim có đúng không :>). Tôi ngây thơ xem, và chỉ được vài phút, tôi đã tắt Youtube, bản thân thì đầy sợ hãi.
“-Nhân vật chính là một con hổ to tướng.”
“-Tại sao nó lại là hổ?”
“-Phải chăng đây là mối quan hệ Nhân- Thú trong truyền thuyết?”
“-Con còn trẻ chưa muốn xem s*x thú đâu Chúa ơi...”
Và phải rất lâu sau đó, tôi mới lấy lại được can đảm, lần này không xem trên Youtube nữa, tôi lên Vuighe.net xem phim. Và đoán xem, cuối cùng “Thánh Địa” cũng mở ra, tôi cũng xem được Re: Zero rồi. Và ngay tập đầu tiên, tôi đã được tiếp xúc với một thể loại “mới”: isekai (thực ra hồi xem S.A.O cũng biết rồi, nhưng có vẻ tầm đấy nó bùng nổ mạnh hơn thì phải).
Tôi như bị cuốn vào Re: Zero. Cốt truyện phim thật lạ lùng: không Harem, Main thì... yếu. Các mối quan hệ gây dựng từ từ và chậm rãi, không như nhiều bộ phim trước. Nội dung với tôi lúc ấy thì thật độc đáo. Và dần dần, tôi thích nhân vật Rem. Nếu như ngày trước, tôi biết đến vẻ ngoài của Rem vì những “Meme 6/8 ô”, thì nay, tôi yêu mến Rem vì những cử chỉ, tính cách, con người của cô ấy. Từ trước đến nay, tưởng như chưa có nhân vật nào tác động đến tôi mạnh mẽ vậy. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết đến thuật ngữ “Waifu”, nhưng trong lòng, tình cảm cho Rem đã chớm nở.
Và rồi cái quần què gì đến cũng phải đến. Vào tập 18 của Anime Re: Zero, đoán xem nào các ngài: Rem bị Subaru từ chối. Vâng, em tôi bị từ chối sau Combo tỏ tình Bonus Cách giải quyết vấn đề/ Thông não. Thế có cáu không cơ chứ. Lúc Rem tỏ tình, tay tôi ôm chặt lấy cái gối, miệng cắn chặt vào cái chăn, nước dãi nước mũi chảy... Tôi tưởng như lúc ấy, những lời tỏ tình kia là tới tôi vậy. Gạt bỏ hết những ước mơ về một dàn Harem khủng bố, lúc ấy tôi chỉ muốn ôm lấy Rem bằng đôi tay này. Nhưng không, tôi đang ôm/ cắn/ ngấu nghiến đống chăn gối đến mức dớt dãi tùm lum rồi :<. Đến lúc Subaru đáp: “Rem, anh yêu Emilia”, tôi còn đau hơn nữa. Đầu tôi lắc lên lắc xuống, tay chân quơ loạn xạ, mắt đỏ ngầu giận dữ. Nhưng tôi không giận Subaru. Sao tôi có thể giận Main vì nghe theo con tim mình chứ? Tôi giận ai? Chẳng biết. Chỉ biết là sai đấy, tập 18 của Anime Re: Zero để lại cho tôi nỗi day dứt không nguôi.
Bạn biết tôi bị ám ảnh đến mức nào không? Hằng sáng ngủ dậy, tôi như nhìn thấy Rem tươi cười kéo tay tôi ra khỏi chăn ấm, để tôi vượt qua cái lạnh sun cả lỗ đít tới trường. Tôi nhìn thấy Rem mọi lúc mọi nơi, như em đang đi hẹn hò với tôi vậy. Hằng đêm, tôi ôm cái gối như ôm lấy Rem, đầu thì không ngừng mơ tưởng. Tôi ám ảnh tới mức đưa cả Rem và cuốn LightNovel Re: Zero vào các bài kiểm tra Văn 45 phút, và điểm của tôi cao gần nhất lớp, nhất là sau khi tôi ghi hẳn lời tỏ tình của em vào bài làm.
Yep, bạn đang thấy Wibu đấy.
Sau Re: Zero, tôi dần tìm đến những Anime khác. Tôi like và follow bất cứ Fanpage nào có cụm “Anime” hay “Manga”. Tôi vào cả hơn chục Group Anime/ Manga. Và không biết từ bao giờ, Facebook của tôi tràn đầy gái 2D. Tôi để ảnh các nhân vật Anime làm hình đại diện Facebook, và tất nhiên đấy là Waifu của tôi rồi. Dần dần, tôi chú tâm hơn vào “số lượng” Anime mà mình xem, đến mức liệt kê cả danh sách và đánh số từ 1-...-200-201-... Điên cuồng và bất chấp, tôi cày Anime mọi lúc mọi nơi, kể cả trong giờ học, và kết quả là, điểm số của tôi vốn đã tụt dốc, nay còn tụt hơn.
Tôi xem Anime ở chế độ ×2 Speed, cày nhanh và nhiều nhất có thể, để mong đủ số lượng trở thành “Otaku”. Từ những bộ mới ra theo mùa, hay những bộ Anime mà tôi bắt gặp ở một cái Meme nào đó, tôi đều xem như điên, skip OP, ED.
Ngày trước, Anime cho tôi nghị lực để tự tay giành lấy tất cả, bây giờ, Anime tước đoạt tất cả từ tôi. À không, phải là tôi quá lún sâu vào những cái danh ảo hão huyền, mà tự đánh mất bản thân chứ.
Như một con nghiện, càng xem Anime, đời sống của tôi càng đi xuống, và thế là tôi lại càng xem Anime để trốn tránh thực tế, vô tình thành một vòng luẩn quẩn. Có những lúc tôi còn ước mình thành một “Hikikomori”, hay thậm chí là “NEET”. Tệ hơn, tôi còn “lây” cho vài đứa khác, và giờ chúng nó còn Wibu hơn cả tôi .
Bạn thân mến ạ (nghe sến quá), làm Wibu có lợi và có hại, tôi đã nhận ra điều ấy. Và từ khi tôi dừng những biểu hiện tiêu cực mang tính Wibu lại, có vẻ như cuộc sống của tôi khá hơn. Tôi ít xem Anime đi, ngay lập tức điểm số của tôi được cải thiện. Tôi dành thời gian nhiều hơn ở ngoài trời, tôi giao tiếp nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn. Tôi không xem Anime “lấy nhiều” nữa, tôi xem “lấy chất”. Và quả nhiên, có lẽ tôi trở nên “Thượng đẳng” hơn chăng? :>
Nếu như bạn là Wibu, đừng xấu hổ về điều đó. Bạn tốt hay xấu phụ thuộc vào hành động của bạn, thế nên, hãy tự hào khi bạn là một Wibu biết hòa nhập và giúp ích cho xã hội, và đừng lấy làm thích thú khi làm NEET nhé. Tất nhiên đây là ý kiến cá nhân thôi. Chứ biết đâu sau này bạn lại làm một Wibu “Hiki-NEET” kiếm ra tiền tỉ thì sao?
P/S: Hình như Page vẫn tuyển nhân sự đấy các bạn êhhhh. Chần chừ gì nữa? Thử sức có mất gì đâu???
#Cáo
Nối tiếp thành công của phần đầu, mình sẽ tiếp tuc chia sẻ câu chuyện của bản thân với các bạn. Còn nghe có chân thật hay không thì... ai biết. :> Link phần trước: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=470155823603523&id=100219940597115
Sau một thời gian làm “Otaku”, tôi đã có vẻ chán “danh hiệu” này. Chẳng còn quan tâm đến Anime nữa, tôi chú tâm hơn vào việc học và chơi những dòng game FPS. Và thực sự, tôi đã bỏ Anime một thời gian. Có lẽ một phần vì năm ấy, tôi thi lên cấp.
Vượt qua kì thi đầy cam go, tôi trở thành một học sinh “có danh có tiếng” trong khu vực cũng như trường cũ, và tất cả những hào quang ấy làm tôi mờ mắt. Dần dần, tôi bỏ bê việc học, quên mất cách tự học, và cuộc đời tôi lại xuống dốc từ đỉnh cao. Và như một thói quen, tôi dần chán nản với mọi việc xung quanh. Những bài giảng trên lớp không còn hứng thú, những hứa hẹn tương lai mở ra trước mắt, những cuộc thi “Siêu to khổng lồ”, hay cả những suất học bổng giá trị, tôi đều lần lượt từ bỏ. Thứ hạng thì tụt dốc không phanh, tưởng như đấy là một con người hoàn toàn khác. Phải chăng, thiếu Anime dẫn đến kết quả đấy?
Ồ, tất nhiên là không rồi. Tôi sẽ không đổ lỗi trắng trợn như vậy đâu. Tất cả quá trình biến chất đó, là do bản thân này nhu nhược thôi. Tuy nhiên, bằng một cách nào đó, Anime và tôi lại “bị” gắn kết với nhau.
Một buổi sáng đẹp trời (chắc thế, tôi có bao giờ mở cửa sổ đâu mà biết ), tôi lướt Facebook, đập vào cặp mắt này là một “Meme 6/8 ô” với nội dung không khác gì những Meme khác: Spoil nội dung phim. Tuy nhiên, Meme này đến từ một Page Anime/ Manga mà tôi còn chẳng Follow, với nội dung đại loại như: “Người yêu anh là em/ Nhưng anh chọn cô ấy”- Ờ, tôi chẳng để tâm lắm, nhưng nhìn nhân vật hoạt hình này xinh đấy chứ? Một cô gái nhỏ nhắn, tóc xanh biêng biếc, mắt xanh còn đẹp hơn màu tóc cơ, mái tóc ấy ngắn chưa tới vai, nhưng ôm trọn gần hết khuôn mặt em. Em khoác trên mình một bộ đồ hầu gái. Điều đó sẽ chẳng làm tôi bận tâm, nếu như ngay bên dưới đó, lại là một cái Meme khác với nội dung tương tự, và vẫn có mặt của nhân vật đó, điều ấy làm tôi tò mò: “Sao lại có đứa từ chối những nhân vật cute thế này cơ chứ?”. Và các bạn ạ, tôi đã một lần nữa, đánh thức bản năng Wibu của mình.
Bạn hẳn cũng biết rồi đấy, dân Việt Nam ta có một đặc trưng khá riêng: thích Drama. Cứ có Drama là hít, hít lấy hít để, lao đầu vào mà tìm tòi khám phá để chửi cho sướng cái miệng. Và tôi... cũng vậy . Sau khi thấy mấy cái Meme kia, ờ thì từ chối những cô gái cute tỏ tình với mình? Thằng ngu nào lại làm vậy? Ờ thì tao sẽ xem bộ Anime đấy, và tao sẽ xem đâu là “đúng” đâu là “sai” và chửi cho mày chết!!! Tôi bắt đầu tìm tên phim, nhưng nó dài quá, thôi thì nhớ tạm mấy từ khóa vậy, ờ thì từ mà tôi nhớ là “Zero”.
Bạn hẳn đoán ra rồi nhỉ? Cô hầu gái tóc ngắn xanh xanh bị từ chối với bộ Anime có chữ “Zero”, nếu không phải “Re: Zero” thì còn ai trồng khoai đất này nữa? Lúc ấy, tôi như một Newbie xem Anime, đúng hơn là “Cựu Wibu” nay trở lại cuộc chơi. Tôi... tra trên Youtube, với từ khóa “Zero”, và tất nhiên, kết quả ra lại là “Quyển sách của Zero” (chẳng biết tôi dịch tên phim có đúng không :>). Tôi ngây thơ xem, và chỉ được vài phút, tôi đã tắt Youtube, bản thân thì đầy sợ hãi.
“-Nhân vật chính là một con hổ to tướng.”
“-Tại sao nó lại là hổ?”
“-Phải chăng đây là mối quan hệ Nhân- Thú trong truyền thuyết?”
“-Con còn trẻ chưa muốn xem s*x thú đâu Chúa ơi...”
Và phải rất lâu sau đó, tôi mới lấy lại được can đảm, lần này không xem trên Youtube nữa, tôi lên Vuighe.net xem phim. Và đoán xem, cuối cùng “Thánh Địa” cũng mở ra, tôi cũng xem được Re: Zero rồi. Và ngay tập đầu tiên, tôi đã được tiếp xúc với một thể loại “mới”: isekai (thực ra hồi xem S.A.O cũng biết rồi, nhưng có vẻ tầm đấy nó bùng nổ mạnh hơn thì phải).
Tôi như bị cuốn vào Re: Zero. Cốt truyện phim thật lạ lùng: không Harem, Main thì... yếu. Các mối quan hệ gây dựng từ từ và chậm rãi, không như nhiều bộ phim trước. Nội dung với tôi lúc ấy thì thật độc đáo. Và dần dần, tôi thích nhân vật Rem. Nếu như ngày trước, tôi biết đến vẻ ngoài của Rem vì những “Meme 6/8 ô”, thì nay, tôi yêu mến Rem vì những cử chỉ, tính cách, con người của cô ấy. Từ trước đến nay, tưởng như chưa có nhân vật nào tác động đến tôi mạnh mẽ vậy. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết đến thuật ngữ “Waifu”, nhưng trong lòng, tình cảm cho Rem đã chớm nở.
Và rồi cái quần què gì đến cũng phải đến. Vào tập 18 của Anime Re: Zero, đoán xem nào các ngài: Rem bị Subaru từ chối. Vâng, em tôi bị từ chối sau Combo tỏ tình Bonus Cách giải quyết vấn đề/ Thông não. Thế có cáu không cơ chứ. Lúc Rem tỏ tình, tay tôi ôm chặt lấy cái gối, miệng cắn chặt vào cái chăn, nước dãi nước mũi chảy... Tôi tưởng như lúc ấy, những lời tỏ tình kia là tới tôi vậy. Gạt bỏ hết những ước mơ về một dàn Harem khủng bố, lúc ấy tôi chỉ muốn ôm lấy Rem bằng đôi tay này. Nhưng không, tôi đang ôm/ cắn/ ngấu nghiến đống chăn gối đến mức dớt dãi tùm lum rồi :<. Đến lúc Subaru đáp: “Rem, anh yêu Emilia”, tôi còn đau hơn nữa. Đầu tôi lắc lên lắc xuống, tay chân quơ loạn xạ, mắt đỏ ngầu giận dữ. Nhưng tôi không giận Subaru. Sao tôi có thể giận Main vì nghe theo con tim mình chứ? Tôi giận ai? Chẳng biết. Chỉ biết là sai đấy, tập 18 của Anime Re: Zero để lại cho tôi nỗi day dứt không nguôi.
Bạn biết tôi bị ám ảnh đến mức nào không? Hằng sáng ngủ dậy, tôi như nhìn thấy Rem tươi cười kéo tay tôi ra khỏi chăn ấm, để tôi vượt qua cái lạnh sun cả lỗ đít tới trường. Tôi nhìn thấy Rem mọi lúc mọi nơi, như em đang đi hẹn hò với tôi vậy. Hằng đêm, tôi ôm cái gối như ôm lấy Rem, đầu thì không ngừng mơ tưởng. Tôi ám ảnh tới mức đưa cả Rem và cuốn LightNovel Re: Zero vào các bài kiểm tra Văn 45 phút, và điểm của tôi cao gần nhất lớp, nhất là sau khi tôi ghi hẳn lời tỏ tình của em vào bài làm.
Yep, bạn đang thấy Wibu đấy.
Sau Re: Zero, tôi dần tìm đến những Anime khác. Tôi like và follow bất cứ Fanpage nào có cụm “Anime” hay “Manga”. Tôi vào cả hơn chục Group Anime/ Manga. Và không biết từ bao giờ, Facebook của tôi tràn đầy gái 2D. Tôi để ảnh các nhân vật Anime làm hình đại diện Facebook, và tất nhiên đấy là Waifu của tôi rồi. Dần dần, tôi chú tâm hơn vào “số lượng” Anime mà mình xem, đến mức liệt kê cả danh sách và đánh số từ 1-...-200-201-... Điên cuồng và bất chấp, tôi cày Anime mọi lúc mọi nơi, kể cả trong giờ học, và kết quả là, điểm số của tôi vốn đã tụt dốc, nay còn tụt hơn.
Tôi xem Anime ở chế độ ×2 Speed, cày nhanh và nhiều nhất có thể, để mong đủ số lượng trở thành “Otaku”. Từ những bộ mới ra theo mùa, hay những bộ Anime mà tôi bắt gặp ở một cái Meme nào đó, tôi đều xem như điên, skip OP, ED.
Ngày trước, Anime cho tôi nghị lực để tự tay giành lấy tất cả, bây giờ, Anime tước đoạt tất cả từ tôi. À không, phải là tôi quá lún sâu vào những cái danh ảo hão huyền, mà tự đánh mất bản thân chứ.
Như một con nghiện, càng xem Anime, đời sống của tôi càng đi xuống, và thế là tôi lại càng xem Anime để trốn tránh thực tế, vô tình thành một vòng luẩn quẩn. Có những lúc tôi còn ước mình thành một “Hikikomori”, hay thậm chí là “NEET”. Tệ hơn, tôi còn “lây” cho vài đứa khác, và giờ chúng nó còn Wibu hơn cả tôi .
Bạn thân mến ạ (nghe sến quá), làm Wibu có lợi và có hại, tôi đã nhận ra điều ấy. Và từ khi tôi dừng những biểu hiện tiêu cực mang tính Wibu lại, có vẻ như cuộc sống của tôi khá hơn. Tôi ít xem Anime đi, ngay lập tức điểm số của tôi được cải thiện. Tôi dành thời gian nhiều hơn ở ngoài trời, tôi giao tiếp nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn. Tôi không xem Anime “lấy nhiều” nữa, tôi xem “lấy chất”. Và quả nhiên, có lẽ tôi trở nên “Thượng đẳng” hơn chăng? :>
Nếu như bạn là Wibu, đừng xấu hổ về điều đó. Bạn tốt hay xấu phụ thuộc vào hành động của bạn, thế nên, hãy tự hào khi bạn là một Wibu biết hòa nhập và giúp ích cho xã hội, và đừng lấy làm thích thú khi làm NEET nhé. Tất nhiên đây là ý kiến cá nhân thôi. Chứ biết đâu sau này bạn lại làm một Wibu “Hiki-NEET” kiếm ra tiền tỉ thì sao?
P/S: Hình như Page vẫn tuyển nhân sự đấy các bạn êhhhh. Chần chừ gì nữa? Thử sức có mất gì đâu???
#Cáo
Nhận xét
Đăng nhận xét