ICHI THE KILLER - MỘT TRẢI NGHIỆM MẶN CHÁT VỀ THẾ GIỚI NGẦM
ICHI THE KILLER - MỘT TRẢI NGHIỆM MẶN CHÁT VỀ THẾ GIỚI NGẦM
R/N: Manga có nhiều cảnh 18+ (bạo lực và tình dục) full HD không che; người viết review hướng đến sự dễ đọc với thái độ tích cực nên ngôn ngữ có phần không nghiêm túc. (Đoạn sau có update thêm một ít cảm nhận về live action).
Tên manga: Ichi the killer - Sát thủ số 1
Tác giả: Hideo Yamamoto
Năm phát hành: 1998 - 2001
Thể loại: seinen, action, mystery, horor, psychological.
Giới thiệu nội dung: bộ manga về yakuza (xã hội đen Nhật) có anh main ngủ mở mắt nước miếng chảy tùm lum, bị bắt nạt từ nhỏ nhưng 22 tuổi đã là sát thủ số 1, kĩ năng giết người phải gọi bằng thánh, khóc trong lúc giết, giết xong thẩm du; anh hay chào người ta bằng một nụ cười thân thiện đến nham nhở. Ngoài ra còn có anh thứ chính đệp trai theo phong cách punk: xé rách mồm ra rồi khâu chỉ lại (xinh lắm nhé), lúc hút thuốc nhả khói nhìn ngầu miễn bàn; anh có biệt tài là cắt đứt lưỡi rồi vẫn nói chuyện bình thường, chẻ đôi trym vẫn còn sống và rất mạnh mẽ. Lạy anh!
(Riêng với bộ này mình sẽ không spoil cốt truyện đâu vì khi nói đến thế giới ngầm, người đọc ít nhiều hình dung những tình tiết nó như nào, kể nữa mất hay và quan trọng hơn là vì nhân vật của truyện này quá mức cá tính.)
Nhận xét:
* Những điểm đáng khen:
- Về nội dung, đây là một manga khai thác chủ đề thế giới ngầm thực sự ấn tượng, chân thực và sâu sắc đến mức... bệnh hoạn.
Mình đọc truyện này cách đây đã lâu, nhưng ấn tượng nó để lại vẫn còn mãi, từ bối cảnh, tình tiết đến nhân vật.
Về bối cảnh, tác giả đã khéo léo xây dựng một thế giới ngầm đen tối và tội lỗi qua những hình thức tra tấn, trừng phạt rất thốn, chẳng hạn treo người lên bằng thật nhiều móc sắt, hình như còn tưới dầu vào, rồi Anh Punk Rách Mồm thì tự phạt mình bằng cách cắt một miếng lưỡi tặng cấp trên, cầm xiên xiên vô đầu thằng đệ phản bội, cắt ti phụ nữ và những trò khác nữa; nhưng đó thật ra cũng chưa là gì so với skill giết người cực kì đặc biệt và tởm lợm của main aka Sát thủ số 1: giết kiểu gì mà nạn nhân thành một bãi bầy nhầy không ra hình người luôn hu hu; vũ khí và thế mạnh của các nhân vật trong truyện cũng rất đặc sắc, hai anh chính nhất bệnh là thế, còn có một anh khác (mình gọi là Anh Già) uống hoocmon tăng cường sinh lực và già hóa, biết dùng mưu mô và khả năng hại não tàn nhẫn (mình suýt khóc vì những cái plot twist của nhân vật này). Bối cảnh không gian trong truyện phần lớn là quán bar, các khu chung cư phức tạp, các khu nuôi đĩ điếm và đủ loại thành phần, đường phố tấp nập tấp nập tấp nập, ... như phần lớn những manga cũng như truyện chữ khác, duy với nét vẽ chân thực và không che nên rất dark. Thời gian trong truyện phức tạp hơn, hơi hại não ở những cảnh lùi về quá khứ đau buồn, cô đơn, hoang dại của main mà không biết là thật hay giả, giả lẫn với thật mà thật ở trong giả, những hồi ức dù là giả hay thật hóa ra cũng chỉ vô nghĩa mà thôi (wth?) vì thực tại quá tàn nhẫn, lòng người quá lạnh lẽo.
Những tình tiết trong truyện nói mới thì chắc là không, nhưng lúc đọc mình vẫn bị kha khá cú sốc. Chi tiết đột phá, mới lồng trong cũ, có thể nói là vậy. Ví dụ như những cảnh đánh nhau giữa main với Anh Punk Rách Mồm dù có thể đoán trước được kết quả rồi nhưng mình vẫn rất hài lòng vì độ hâm dở và bựa của nó, main gì mà khóc lóc hoài như con nít, còn Anh Punk Rách Mồm đường đường là đại ca xã hội đen mà đánh không lại thì đi giở mánh cắn người ta (??? ???), rồi main bị cắn đau quá thì vừa khóc vừa bảo thả ra đừng có cắn nữa (làm như nói thế là họ thả ra không bằng hu hu, mà hơi khập khiễng nhưng mình vẫn muốn so sánh cái cảnh hâm dở này với cảnh bắn nhau trong truyện Lolita, đúng rồi đó, cái truyện nổi tiếng bìa màu trắng có con bướm ấy, có cảnh một ông cứ bắn và một ông cứ kêu dừng lại đau quá ??? ???). Ví dụ thứ hai, dù nói không spoil nhưng vì tình tiết Anh Già hại não main khá đắt (và đau) nên mình cũng khều ra tí. Ban đầu thấy Anh Già nói chuyện nghiêm túc triết lý deep các kiểu nên mình nghĩ ảnh ở phe chính diện, ai dè chính ảnh vì biết main tâm thần nên bịa chuyện về quá khứ của nó để rồi sai khiến nó đi giết người. Tình tiết này đào cho truyện một cái hố sâuuuuuuuuu không thấy ánh sáng, kiểu đọc xong buồn kinh khủng vì thế giới chẳng còn hi vọng. Và còn khá nhiều twist hại não lẫn deep nữa mà mình không muốn kể, bạn nào muốn biết thì nên tự dấn thân đọc, để rồi đọc xong chẳng còn là người bình thường nữa ha ha ha )).
Về nhân vật, dù vừa đọc vừa kiểu chửi thề vì nhân vật quá bệnh hoạn nhưng mình vẫn phải dập đầu, nhầm, cúi đầu thán phục vì chiều sâu và sự sống động của những nhân vật mà tác giả xây dựng nên. Hầu như ai cũng có cá tính riêng, câu chuyện riêng. Bệnh một cách thuần khiết từ trong xương cũng có mà biến thái vì hoàn cảnh đưa đẩy cũng có luôn. Vì tình yêu hi sinh chịu đau khổ không thiếu mà yêu đương kiểu méo mó vặn xoắn cũng quá là nhiều. Đặc sắc nhất có lẽ là ở anh main, kiểu nhân vật mà trải qua nhiều tình tiết vừa lạnh lẽo vừa bi thảm, người ta không biết nên sợ hay nên thương, nên cảm thông hay nên lên án khi mà thẳm sâu trong con tym anh vẫn muốn rút khỏi con đường chém giết nhưng lại quá ngây thơ để thoát khỏi mưu mô của kẻ lợi dụng, giết người dã man chỉ để cứu người nhưng mà sai quá sai mất rồi, để lại những ám ảnh đến lúc ngủ cũng mở mắt không yên, điệu cười thì cố tỏ ra hiền lành nhưng nhìn không khác gì một thằng biến thái. Anh bệnh tật đầy mình. Nhưng mà, nếu như main của chúng ta ở trong một xã hội khác, tiếp xúc với những con người không xấu xa như thế này, có phải con đường của anh sẽ khác không? Anh sẽ là một người tốt chứ?
- Truyện mang đến một trải nghiệm khá thú vị về đời sống yakuza, sát thủ và góc nhìn đa chiều, gần gũi đối với những con người dưới đáy xã hội.
Trước Ichi the killer, mình có đọc một truyện khác cùng tác giả là Homunculus. Bộ này deep, hại não và có lẽ là có ý nghĩa sâu sắc hơn đồng thời được biết đến nhiều hơn Ichi. Mình không muốn đào sâu ý nghĩa của truyện này vì mình đến với manga phần nhiều vẫn là để giải trí, nhất là với những truyện như vậy thì nói ra cái chủ nghĩa hay chân lý cao siêu gì mà tác giả hướng đến nó khá là lạc quẻ (không hợp hoàn cảnh). Mình chỉ đơn thuần nghĩ rằng, những ai đã đọc qua hai truyện trên sẽ có những giây phút suy ngẫm khó quên, về, ừm, đời sống cũng như góc khuất tâm lý con người. Và mình nghĩ tác giả đã thành công trong tạo dựng phong cách rồi.
- Art rất hợp.
Mình không rành vẽ vời nên thường không biết phải nói gì về nét vẽ. Nếu như ở truyện chữ, kĩ thuật viết là thứ chuyển tải nội dung đến người đọc thì ở truyện tranh nói chung và manga nói riêng, hình ảnh được vẽ ra chính là cái “kĩ thuật” đó. Ừ, phải nói đây là truyện có art không đẹp lắm nhưng khá chân thực và rất hợp với bối cảnh truyện. Phải nhìn vào nụ cười của main trong những bức vẽ bạn mới hiểu vì sao người ta nói nó kinh và ám ảnh.
* Điểm trừ.
Cảnh “ấy” quá nhiều và quá rõ bất chấp trái tim mong manh của độc giả. Những cảnh bắt nạt gần như quá sức chịu đựng nếu như mình xem cái này vào những năm mười tám tuổi .
Dù sao thì, tóm lại, đây là một bộ mà mình không biết là có nên mời người ta đọc hay không nữa. Nhưng không thể không viết review . Cảm ơn các bạn đã đọc.
P/s: Cảm ơn nhóm Creative Manga Translation và Bạch Càn Khôn (?) đã dịch truyện này sang tiếng Việt (CMT có dịch Homunculus nữa đó, không biết bây giờ còn hoạt động không).
P/s': Vài cảm nhận về bản live action Ichi the killer - phim của đạo diễn Takashi Miike.
Nếu bạn hay coi phim Nhật thì chắc không lạ gì đạo diễn này. Ông đã làm rất nhiều phim trong đó có những bộ chuyển thể từ manga như Crows Zero 1 và 2 (manga Crows), Ninja loạn thị, As the god will (manga Kamisama No Iutoori) lẫn phim điên điên như Visitor Q (hình như cấm chiếu, mà mình cũng chẳng hiểu ý nghĩa của phim là gì @@). Phim của ông mảng hành động thì khỏi nói rồi, nhưng mảng kinh dị mình thấy cũng đỉnh chẳng thua gì Sion Sono - đạo diễn được xem là cuồng loạn của Nhật Bản (có phim tiêu biểu: Cold fish).
Về Ichi the killer, khi biết manga này có live action thì mình phải đi kiếm coi ngay, tất nhiên vì tò mò không biết Anh Punk Rạch Mồm lên hình kiểu gì. Và, khoảnh khắc nhìn thấy anh thở khói thuốc ra đằng má lòng mình giống như có chiếc búa tạ đập vào, cả thế giới bỗng chốc thu bé lại trong làn khói trắng, ấn tượng vượt ngoài mong đợi luôn.
Về main, thú thực mình mới xem có 1/5 phim nên không nhớ mặt main lắm, nhưng có cảnh main đạp xe vun vút lao đi trên đường phố khu đèn đỏ - vâng, sát thủ đi xe đạp - góc quay phối hợp giữa quay sát chiếc bánh xe đạp lẫn quay cảnh phố trước mặt main kèm hiệu ứng giật giật và tiếng xe xiết xiết khá là nghệ và dị. Cảnh này làm mình nhớ đến phim “Ao no honoo” (Tia sáng xanh), một bộ phim tâm lý ám ảnh, cũng có main giết người thích đi xe đạp, nhưng là xe đạp đua và main là học sinh, không phải sát thủ (và là người tốt). Những cảnh main đạp xe vun vút lao đi trên đường, xuống dốc, đến trường, qua bờ biển rất đặc biệt, nhất là tình tiết ông cảnh sát mua chiếc xe đạp đua về tập đi để tìm hiểu tâm lý của cậu ta. Nhóm sub - Niji - còn có câu giới thiệu phim rất deep như sau: “Rốt cuộc thì Kushimori à, nhìn từ trên yên xe, thế giới của cậu có những gì?”. Mặc dù Ichi the killer thì không thiên về tâm lý như Ao no honoo, nhưng xem cảnh bánh xe đạp của Ichi quay nhanh quay nhanh đầu phim, mình đột nhiên cũng muốn biết, rốt cuộc thì, nhìn từ trên yên xe, thế giới của Ichi có những gì?
Những cảnh tra tấn đầu phim bám rất sát bản manga, xem thốn lắm luôn. Cảnh máu me be bét sau khi giết người của main thì hơi không thực (về màu sắc) nhưng cũng khá tởm, xem mình thấy buồn nôn kinh khủng.
Còn có cảnh “hậu trường” giết người của main được chuyển thể rất... à mà thôi.
#BlueCat
R/N: Manga có nhiều cảnh 18+ (bạo lực và tình dục) full HD không che; người viết review hướng đến sự dễ đọc với thái độ tích cực nên ngôn ngữ có phần không nghiêm túc. (Đoạn sau có update thêm một ít cảm nhận về live action).
Tên manga: Ichi the killer - Sát thủ số 1
Tác giả: Hideo Yamamoto
Năm phát hành: 1998 - 2001
Thể loại: seinen, action, mystery, horor, psychological.
Giới thiệu nội dung: bộ manga về yakuza (xã hội đen Nhật) có anh main ngủ mở mắt nước miếng chảy tùm lum, bị bắt nạt từ nhỏ nhưng 22 tuổi đã là sát thủ số 1, kĩ năng giết người phải gọi bằng thánh, khóc trong lúc giết, giết xong thẩm du; anh hay chào người ta bằng một nụ cười thân thiện đến nham nhở. Ngoài ra còn có anh thứ chính đệp trai theo phong cách punk: xé rách mồm ra rồi khâu chỉ lại (xinh lắm nhé), lúc hút thuốc nhả khói nhìn ngầu miễn bàn; anh có biệt tài là cắt đứt lưỡi rồi vẫn nói chuyện bình thường, chẻ đôi trym vẫn còn sống và rất mạnh mẽ. Lạy anh!
(Riêng với bộ này mình sẽ không spoil cốt truyện đâu vì khi nói đến thế giới ngầm, người đọc ít nhiều hình dung những tình tiết nó như nào, kể nữa mất hay và quan trọng hơn là vì nhân vật của truyện này quá mức cá tính.)
Nhận xét:
* Những điểm đáng khen:
- Về nội dung, đây là một manga khai thác chủ đề thế giới ngầm thực sự ấn tượng, chân thực và sâu sắc đến mức... bệnh hoạn.
Mình đọc truyện này cách đây đã lâu, nhưng ấn tượng nó để lại vẫn còn mãi, từ bối cảnh, tình tiết đến nhân vật.
Về bối cảnh, tác giả đã khéo léo xây dựng một thế giới ngầm đen tối và tội lỗi qua những hình thức tra tấn, trừng phạt rất thốn, chẳng hạn treo người lên bằng thật nhiều móc sắt, hình như còn tưới dầu vào, rồi Anh Punk Rách Mồm thì tự phạt mình bằng cách cắt một miếng lưỡi tặng cấp trên, cầm xiên xiên vô đầu thằng đệ phản bội, cắt ti phụ nữ và những trò khác nữa; nhưng đó thật ra cũng chưa là gì so với skill giết người cực kì đặc biệt và tởm lợm của main aka Sát thủ số 1: giết kiểu gì mà nạn nhân thành một bãi bầy nhầy không ra hình người luôn hu hu; vũ khí và thế mạnh của các nhân vật trong truyện cũng rất đặc sắc, hai anh chính nhất bệnh là thế, còn có một anh khác (mình gọi là Anh Già) uống hoocmon tăng cường sinh lực và già hóa, biết dùng mưu mô và khả năng hại não tàn nhẫn (mình suýt khóc vì những cái plot twist của nhân vật này). Bối cảnh không gian trong truyện phần lớn là quán bar, các khu chung cư phức tạp, các khu nuôi đĩ điếm và đủ loại thành phần, đường phố tấp nập tấp nập tấp nập, ... như phần lớn những manga cũng như truyện chữ khác, duy với nét vẽ chân thực và không che nên rất dark. Thời gian trong truyện phức tạp hơn, hơi hại não ở những cảnh lùi về quá khứ đau buồn, cô đơn, hoang dại của main mà không biết là thật hay giả, giả lẫn với thật mà thật ở trong giả, những hồi ức dù là giả hay thật hóa ra cũng chỉ vô nghĩa mà thôi (wth?) vì thực tại quá tàn nhẫn, lòng người quá lạnh lẽo.
Những tình tiết trong truyện nói mới thì chắc là không, nhưng lúc đọc mình vẫn bị kha khá cú sốc. Chi tiết đột phá, mới lồng trong cũ, có thể nói là vậy. Ví dụ như những cảnh đánh nhau giữa main với Anh Punk Rách Mồm dù có thể đoán trước được kết quả rồi nhưng mình vẫn rất hài lòng vì độ hâm dở và bựa của nó, main gì mà khóc lóc hoài như con nít, còn Anh Punk Rách Mồm đường đường là đại ca xã hội đen mà đánh không lại thì đi giở mánh cắn người ta (??? ???), rồi main bị cắn đau quá thì vừa khóc vừa bảo thả ra đừng có cắn nữa (làm như nói thế là họ thả ra không bằng hu hu, mà hơi khập khiễng nhưng mình vẫn muốn so sánh cái cảnh hâm dở này với cảnh bắn nhau trong truyện Lolita, đúng rồi đó, cái truyện nổi tiếng bìa màu trắng có con bướm ấy, có cảnh một ông cứ bắn và một ông cứ kêu dừng lại đau quá ??? ???). Ví dụ thứ hai, dù nói không spoil nhưng vì tình tiết Anh Già hại não main khá đắt (và đau) nên mình cũng khều ra tí. Ban đầu thấy Anh Già nói chuyện nghiêm túc triết lý deep các kiểu nên mình nghĩ ảnh ở phe chính diện, ai dè chính ảnh vì biết main tâm thần nên bịa chuyện về quá khứ của nó để rồi sai khiến nó đi giết người. Tình tiết này đào cho truyện một cái hố sâuuuuuuuuu không thấy ánh sáng, kiểu đọc xong buồn kinh khủng vì thế giới chẳng còn hi vọng. Và còn khá nhiều twist hại não lẫn deep nữa mà mình không muốn kể, bạn nào muốn biết thì nên tự dấn thân đọc, để rồi đọc xong chẳng còn là người bình thường nữa ha ha ha )).
Về nhân vật, dù vừa đọc vừa kiểu chửi thề vì nhân vật quá bệnh hoạn nhưng mình vẫn phải dập đầu, nhầm, cúi đầu thán phục vì chiều sâu và sự sống động của những nhân vật mà tác giả xây dựng nên. Hầu như ai cũng có cá tính riêng, câu chuyện riêng. Bệnh một cách thuần khiết từ trong xương cũng có mà biến thái vì hoàn cảnh đưa đẩy cũng có luôn. Vì tình yêu hi sinh chịu đau khổ không thiếu mà yêu đương kiểu méo mó vặn xoắn cũng quá là nhiều. Đặc sắc nhất có lẽ là ở anh main, kiểu nhân vật mà trải qua nhiều tình tiết vừa lạnh lẽo vừa bi thảm, người ta không biết nên sợ hay nên thương, nên cảm thông hay nên lên án khi mà thẳm sâu trong con tym anh vẫn muốn rút khỏi con đường chém giết nhưng lại quá ngây thơ để thoát khỏi mưu mô của kẻ lợi dụng, giết người dã man chỉ để cứu người nhưng mà sai quá sai mất rồi, để lại những ám ảnh đến lúc ngủ cũng mở mắt không yên, điệu cười thì cố tỏ ra hiền lành nhưng nhìn không khác gì một thằng biến thái. Anh bệnh tật đầy mình. Nhưng mà, nếu như main của chúng ta ở trong một xã hội khác, tiếp xúc với những con người không xấu xa như thế này, có phải con đường của anh sẽ khác không? Anh sẽ là một người tốt chứ?
- Truyện mang đến một trải nghiệm khá thú vị về đời sống yakuza, sát thủ và góc nhìn đa chiều, gần gũi đối với những con người dưới đáy xã hội.
Trước Ichi the killer, mình có đọc một truyện khác cùng tác giả là Homunculus. Bộ này deep, hại não và có lẽ là có ý nghĩa sâu sắc hơn đồng thời được biết đến nhiều hơn Ichi. Mình không muốn đào sâu ý nghĩa của truyện này vì mình đến với manga phần nhiều vẫn là để giải trí, nhất là với những truyện như vậy thì nói ra cái chủ nghĩa hay chân lý cao siêu gì mà tác giả hướng đến nó khá là lạc quẻ (không hợp hoàn cảnh). Mình chỉ đơn thuần nghĩ rằng, những ai đã đọc qua hai truyện trên sẽ có những giây phút suy ngẫm khó quên, về, ừm, đời sống cũng như góc khuất tâm lý con người. Và mình nghĩ tác giả đã thành công trong tạo dựng phong cách rồi.
- Art rất hợp.
Mình không rành vẽ vời nên thường không biết phải nói gì về nét vẽ. Nếu như ở truyện chữ, kĩ thuật viết là thứ chuyển tải nội dung đến người đọc thì ở truyện tranh nói chung và manga nói riêng, hình ảnh được vẽ ra chính là cái “kĩ thuật” đó. Ừ, phải nói đây là truyện có art không đẹp lắm nhưng khá chân thực và rất hợp với bối cảnh truyện. Phải nhìn vào nụ cười của main trong những bức vẽ bạn mới hiểu vì sao người ta nói nó kinh và ám ảnh.
* Điểm trừ.
Cảnh “ấy” quá nhiều và quá rõ bất chấp trái tim mong manh của độc giả. Những cảnh bắt nạt gần như quá sức chịu đựng nếu như mình xem cái này vào những năm mười tám tuổi .
Dù sao thì, tóm lại, đây là một bộ mà mình không biết là có nên mời người ta đọc hay không nữa. Nhưng không thể không viết review . Cảm ơn các bạn đã đọc.
P/s: Cảm ơn nhóm Creative Manga Translation và Bạch Càn Khôn (?) đã dịch truyện này sang tiếng Việt (CMT có dịch Homunculus nữa đó, không biết bây giờ còn hoạt động không).
P/s': Vài cảm nhận về bản live action Ichi the killer - phim của đạo diễn Takashi Miike.
Nếu bạn hay coi phim Nhật thì chắc không lạ gì đạo diễn này. Ông đã làm rất nhiều phim trong đó có những bộ chuyển thể từ manga như Crows Zero 1 và 2 (manga Crows), Ninja loạn thị, As the god will (manga Kamisama No Iutoori) lẫn phim điên điên như Visitor Q (hình như cấm chiếu, mà mình cũng chẳng hiểu ý nghĩa của phim là gì @@). Phim của ông mảng hành động thì khỏi nói rồi, nhưng mảng kinh dị mình thấy cũng đỉnh chẳng thua gì Sion Sono - đạo diễn được xem là cuồng loạn của Nhật Bản (có phim tiêu biểu: Cold fish).
Về Ichi the killer, khi biết manga này có live action thì mình phải đi kiếm coi ngay, tất nhiên vì tò mò không biết Anh Punk Rạch Mồm lên hình kiểu gì. Và, khoảnh khắc nhìn thấy anh thở khói thuốc ra đằng má lòng mình giống như có chiếc búa tạ đập vào, cả thế giới bỗng chốc thu bé lại trong làn khói trắng, ấn tượng vượt ngoài mong đợi luôn.
Về main, thú thực mình mới xem có 1/5 phim nên không nhớ mặt main lắm, nhưng có cảnh main đạp xe vun vút lao đi trên đường phố khu đèn đỏ - vâng, sát thủ đi xe đạp - góc quay phối hợp giữa quay sát chiếc bánh xe đạp lẫn quay cảnh phố trước mặt main kèm hiệu ứng giật giật và tiếng xe xiết xiết khá là nghệ và dị. Cảnh này làm mình nhớ đến phim “Ao no honoo” (Tia sáng xanh), một bộ phim tâm lý ám ảnh, cũng có main giết người thích đi xe đạp, nhưng là xe đạp đua và main là học sinh, không phải sát thủ (và là người tốt). Những cảnh main đạp xe vun vút lao đi trên đường, xuống dốc, đến trường, qua bờ biển rất đặc biệt, nhất là tình tiết ông cảnh sát mua chiếc xe đạp đua về tập đi để tìm hiểu tâm lý của cậu ta. Nhóm sub - Niji - còn có câu giới thiệu phim rất deep như sau: “Rốt cuộc thì Kushimori à, nhìn từ trên yên xe, thế giới của cậu có những gì?”. Mặc dù Ichi the killer thì không thiên về tâm lý như Ao no honoo, nhưng xem cảnh bánh xe đạp của Ichi quay nhanh quay nhanh đầu phim, mình đột nhiên cũng muốn biết, rốt cuộc thì, nhìn từ trên yên xe, thế giới của Ichi có những gì?
Những cảnh tra tấn đầu phim bám rất sát bản manga, xem thốn lắm luôn. Cảnh máu me be bét sau khi giết người của main thì hơi không thực (về màu sắc) nhưng cũng khá tởm, xem mình thấy buồn nôn kinh khủng.
Còn có cảnh “hậu trường” giết người của main được chuyển thể rất... à mà thôi.
#BlueCat
Nhận xét
Đăng nhận xét