Manga Review: Gantz
Có lẽ không ít bạn giống mình: khi đọc manga, xem anime, cũng như truyện chữ hay phim ảnh thường có xu hướng thích nhân vật phụ hơn main. Chắc tại vì main thì gánh trọng trách truyền tải ý nghĩa của câu chuyện (trong trường hợp câu chuyện có ý nghĩa), thành ra nó phải giữ hình tượng các thứ, trong khi đó bọn supporting mặc sức bung xõa thú, nhầm, cá tính, dường như không có ranh giới nào vì dù chúng nó có chết nhăn răng thì vẫn còn thằng/con main và câu chuyện vẫn tiếp diễn. Ai mà chẳng bị ấn tượng bởi char cá tính, nổi bật phải không? Xem Death Note, dù Kira (main) ngầu và thông minh lắm (khoan tính cái kết) nhưng mình lại thích Near nhất vì thằng bé có thói quen nghịch đồ chơi khi suy luận và nghĩ ra rồi thì cười một kiểu khá creepy (và ngạo mạn). Đọc Gintama, dù anh Gin (main) rất tốt, lầy, quan hệ rộng và quá khứ cũng rất deep nhưng mình lại thích Takasugi nhất vì lão có những phát ngôn cực trẻ trâu: "I just want to destroy everything, until the beast stops whining."/"All I want is destroy this corrupted world."/"I simply destroy.". Có lẽ, thêm lý do đơn giản khiến khán/độc giả kết support hơn main là sự đồng cảm, vâng, ở một góc nhìn nào đó họ thấy được chính bản thân mình trong những nhân vật phụ, trong khi main ở đẳng cấp nào đó xa lắm, thứ mà người ta chỉ để chiêm ngưỡng và trầm trồ chứ không thể nào với tới.
Manga mình nói đến hôm nay là một ngoại lệ. Nhân vật mình thích nhất manga này là main, vâng, cũng là một trong số những nhân vật hư cấu mình thích nhất. Bộ này thì nổi quá rồi, có đến ba phim chuyển thể (mà phim nào cũng có hiệu ứng slow motion Ấn Độ, xem muốn tụt huyết áp - thứ lỗi vì hơi phẫn nộ), nhưng vì cái sự cuồng đối với main, mình làm cái review này.
Tên manga: Gantz
Tác giả: Hiroya Oku
Năm phát hành: 2000
Giới thiệu nội dung: Thằng main đang vừa chờ tàu vừa xem tạp chí hot girl mặc bikini thì tình cờ nhìn thấy thằng bạn cũ thời trẻ trâu (nghe đồn bây giờ gấu lắm), nhưng thay vì một cuộc hội ngộ anh em chiến hữu thì main lại bị "thằng đần" đó kéo vào trò "ngu xuẩn" là nhảy xuống đường ray cứu một thằng cha say rượu lỡ ngã xuống vì già trẻ gái trai xung quanh toàn vô cảm, không có ai cứu ổng cả. Kết quả là hai thằng cứu được ông đó nhưng trèo lên đường không được và chạy không kịp tàu tốc hành nên ăn một cú tông và die cmnl, cơ thể văng thành từng mảnh tung tóe. Hết truyện.
Đùa thôi. Main và anh bạn bị tàu cán là thật nhưng câu chuyện từ đó mới bắt đầu. Sau cú tông ấy, đáng lẽ chết nhưng hai thằng - bằng một công nghệ vi diệu nào đó - lại được chuyển cơ thể đến một căn phòng, nơi hai đứa vẫn còn sống, nhưng không thể rời khỏi, trong phòng có một quả cầu đen và xung quanh là những người tương tự như bọn nó: trong thể giới thực thì đáng lẽ đã chết nhưng lại chưa. Xuất hiện cuối cùng ngày hôm đó là một cô gái tự sát trong phòng tắm, có nghĩa là nàng không mặc gì cả và suýt bị rape bởi thằng yakuza nhưng vì anh gấu trẻ trâu ngầu vcđ bạn của main ra tay cứu nên không sao. Sau đó thì đến lúc quả cầu đen vang lên tiếng nhạc báo hiệu trò chơi sắp bắt đầu, lần này nhiệm vụ của player là giết một người ngoài hành tinh Củ Hành có cái đầu giống củ hành, player tất nhiên được trang bị vũ khí súng ống đầy đủ, còn có một quả quần áo mà mặc vào là mạnh vcđ, tuy nhiên thằng main của chúng ta ham tia gái nên chưa kịp mặc đồ thì đã phải đi chiến rồi. Liệu bạn main có mặc đồ kịp không đây?
Nhận xét:
* Về nội dung, nhân vật:
(Warning: - Spoiler alert
- Là ý kiến cá nhân.)
Truyện thu hút ngay từ những trang đầu tiên, từ những cái cách suy nghĩ tiêu cực, chán ghét và có phần khinh người của thằng main đến sự thờ ơ, vô cảm của những nhân vật phụ trước sự việc xảy ra. Chính main của chúng ta cũng lẽ ra đã để cha say rượu đó ngu thì chết, không liên quan nhưng chỉ vì thằng bạn đã lỡ nhận ra mình mà nó phải trèo xuống đường ray giúp. Hơn nữa, chính gã say rượu là người được cứu nhìn thấy thi thể của ân nhân mình cũng hồn nhiên bỏ đi méo quan tâm. Tác giả đã thành công trong việc xây dựng một xã hội tàn khốc, nhân cách con người méo mó, bao trùm lên truyện một bầu không khí dark story có phần đáng sợ.
Hơi lạc đề một chút, ngày trước khi mình đọc manga "Ichi the killer" - một bộ truyện về giới xã hội đen Nhật Bản được nhận xét là kinh tởm và bệnh hoạn - mình nhớ nhóm dịch có nói đùa rằng, đại ý, đọc xong cái này thì không đứa nào còn bình thường được nữa rồi. Công nhận. Nhưng mình nghĩ, có lẽ cái sự "bình thường" của mình đã mất từ tận hồi đọc Gantz, cho nên cày Ichi the killer xong (và thậm chí xem phim điên kiểu The Serbian Film) mình cũng không còn cảm thấy ghê gớm hay gì nữa.
Bởi vì, trong Gantz, có lẽ mọi góc tối xã hội và góc khuất trong tâm lý con người đã được đem ra khai thác rồi.
Cái xã hội gì mà động tí là hiếp dâm (tập thể), bắt nạt, giết người, cướp của... Tình nhân của vợ đánh chết đứa con riêng mới 6, 7 tuổi chỉ vì lỡ ăn mất một cái bánh pudding của ổng. Giáo viên vào hùa với đám học sinh hư để bắt nạt một đứa trẻ yếu đuối (đánh đập, bắt blowjob các kiểu). Một anh đẹp trai mét tám tóc dài thích cảm giác mạnh đến độ vác súng ra đường xả (WTF?). Mấy thằng sát nhân đêm nào giết người xong cũng mơ thấy wet dream. (Bonus quả đầu độc tâm hồn là có anh player cái wet hole nào cũng phang được dù là cái gì). Là vì cái nền dark như vậy nên truyện đặt ra rất nhiều câu hỏi hack não và triết lý có phần bi đát. Câu ám ảnh mình nhất trong số chúng có lẽ là câu trong bức hình kia: "Khi bạn giết ai đó thì bạn sẽ không thể quay lại được nữa. Nó cứ như là mắc kẹt vào một thế giới khác.". Nhưng mà, giả sử bạn là nhân vật Sakurai trong truyện, khi có năng lực siêu nhiên ấy, bạn có giết những kẻ rác rưởi đã bắt nạt, đã lạm dụng bạn không? Dù có đấu tranh tâm lý kiểu gì, mình vẫn nghĩ câu trả lời của chúng ta đa phần là có. Không phải vì thù hận hay giận dữ, mà vì hết cách rồi.
Mình thích cách phát triển nhân vật của Gantz nói riêng và manga Nhật nói chung, kiểu, lấy đi một cái gì quý giá của nhân vật (có khi là tất cả) để họ đau khổ, sau đó lại cho họ cái khác để họ bảo vệ và rồi trưởng thành. Ở Kei Kurono (tên thằng main), mình thích sự phát triển từ sự ích kỷ, dửng dưng, yếu đuối, ngu ngốc rồi sau đó là rộng lượng, bao dung, mạnh mẽ và thông minh của thằng bé. Nó rất "người", rất gần gũi, giản dị và có phần cục súc, chứ không phải kiểu anh hùng sinh ra đã tốt, hay hô hào sống đạo lý như những bộ truyện khác. Có lẽ vì thế mà Gantz, vốn đã là một manga hành động khủng, gay cấn, lại càng hấp dẫn hơn vì có chiều sâu. Tiện thể nhắc đến chiều sâu, mình lại quắn quéo vì thằng main, nó mê gái đẹp là thế, mê idol Reika hot girl là thế, nhưng lúc Reika tỏ tình lại hồn nhiên bảo: "Tôi là của Tae." và về với nhỏ bạn gái lùn lùn không mấy xinh xắn kia. (Cả clone của Kei Kurono cũng vậy, khi biết mình chỉ là clone và phải xa Tae thì đứng khóc nhìn theo "bản chính" một hồi mới đi về.) Lại tiện thể nhắc đến chiều sâu, câu thoại nhiều nhất trong Gantz dường như là "What the heck?" và "I wanna go home." (hồi đó mình đọc bản tiếng Anh). Có vẻ như là, đối diện với những biến cố lớn con người thường cố chấp không muốn tin vào mắt mình, biết chuyện nó xảy ra đấy mà vẫn hỏi cái gì đang xảy ra, và sau tất cả, thứ mà chúng ta muốn đa phần vẫn là trở về nhà thôi.
Chém gió cũng nhiều rồi, sau đây mình xin chuyển sang mục chê bai. Vâng, cái kết của Gantz mang tính WTF và mặc dù là truyện yêu thích, bây giờ có ai hỏi mình kết của truyện là như thế nào mình cũng sẽ đần mặt ra vì không nhớ được chuyện gì đã xảy ra !!! 😀 !!!.
Có lẽ, điểm trừ lớn nhất ở Gantz là đã đặt ra và để lại nhiều câu hỏi hack não bỏ ngỏ: rồi người ngoài hành tinh có xâm lược được trái đất không, mấy anh ma cà rồng xuất hiện làm cái gì, câu chuyện thật đằng sau những quả cầu Gantz, rốt cuộc thì chuyện giết nhau giữa con người trái đất và người ngoài hành tinh ai đúng ai sai?, ..., vân vân và mây mây.
Điểm trừ nữa là, vâng, mấy màn show hàng, xoạc nhau aka fan service kha khá nhiều làm mình thấy mệt hơn là hứng thú. Vẫn biết là truyện gắn tag ecchi, vẫn biết nó có tính chân thực nhưng như vậy hơi sốc văn hóa cho người mới đọc manga. Gần đây mình còn phát hiện Hiroya-sensei bảo rất đam mê ngực bự, không thể không vẽ, ok fine ).
* Về nét vẽ: Đẹp lắm luôn, nhất là mấy em ngực... à mà thôi quên đi.
Nói chung nét vẽ của Gantz rất khác biệt so với những manga khác, nó cứ chân thực sống động thế nào ấy. Nhân vật được khắc họa đúng mục đích tác giả hướng tới, như kiểu Kei Kurono mặt đần đần đại trà nhìn không giống anh hùng gì sất, nhưng đến lúc hành động thì bạn ngầu bá cháy, còn em Tae thì đúng y một cô gái bình thường có cuộc sống bình thường, nhỏ bé được main bảo vệ và luôn tin tưởng vào main. Truyện buồn nhiều hơn vui nhưng kết hai bạn hạnh phúc bên nhau là đúng rồi.
#BlueCat
P/s: Quả ảnh dùng để tưởng niệm con lap đã nát của mình, thông cảm vì hơi tởm
Manga mình nói đến hôm nay là một ngoại lệ. Nhân vật mình thích nhất manga này là main, vâng, cũng là một trong số những nhân vật hư cấu mình thích nhất. Bộ này thì nổi quá rồi, có đến ba phim chuyển thể (mà phim nào cũng có hiệu ứng slow motion Ấn Độ, xem muốn tụt huyết áp - thứ lỗi vì hơi phẫn nộ), nhưng vì cái sự cuồng đối với main, mình làm cái review này.
Tên manga: Gantz
Tác giả: Hiroya Oku
Năm phát hành: 2000
Thể loại: Seinen, Action, Adventure, Thriller, Comedy, (thiết nghĩ nên gắn thêm cái tag tragedy vào vì nhiều người die quá).
Giới thiệu nội dung: Thằng main đang vừa chờ tàu vừa xem tạp chí hot girl mặc bikini thì tình cờ nhìn thấy thằng bạn cũ thời trẻ trâu (nghe đồn bây giờ gấu lắm), nhưng thay vì một cuộc hội ngộ anh em chiến hữu thì main lại bị "thằng đần" đó kéo vào trò "ngu xuẩn" là nhảy xuống đường ray cứu một thằng cha say rượu lỡ ngã xuống vì già trẻ gái trai xung quanh toàn vô cảm, không có ai cứu ổng cả. Kết quả là hai thằng cứu được ông đó nhưng trèo lên đường không được và chạy không kịp tàu tốc hành nên ăn một cú tông và die cmnl, cơ thể văng thành từng mảnh tung tóe. Hết truyện.
Đùa thôi. Main và anh bạn bị tàu cán là thật nhưng câu chuyện từ đó mới bắt đầu. Sau cú tông ấy, đáng lẽ chết nhưng hai thằng - bằng một công nghệ vi diệu nào đó - lại được chuyển cơ thể đến một căn phòng, nơi hai đứa vẫn còn sống, nhưng không thể rời khỏi, trong phòng có một quả cầu đen và xung quanh là những người tương tự như bọn nó: trong thể giới thực thì đáng lẽ đã chết nhưng lại chưa. Xuất hiện cuối cùng ngày hôm đó là một cô gái tự sát trong phòng tắm, có nghĩa là nàng không mặc gì cả và suýt bị rape bởi thằng yakuza nhưng vì anh gấu trẻ trâu ngầu vcđ bạn của main ra tay cứu nên không sao. Sau đó thì đến lúc quả cầu đen vang lên tiếng nhạc báo hiệu trò chơi sắp bắt đầu, lần này nhiệm vụ của player là giết một người ngoài hành tinh Củ Hành có cái đầu giống củ hành, player tất nhiên được trang bị vũ khí súng ống đầy đủ, còn có một quả quần áo mà mặc vào là mạnh vcđ, tuy nhiên thằng main của chúng ta ham tia gái nên chưa kịp mặc đồ thì đã phải đi chiến rồi. Liệu bạn main có mặc đồ kịp không đây?
Nhận xét:
* Về nội dung, nhân vật:
(Warning: - Spoiler alert
- Là ý kiến cá nhân.)
Truyện thu hút ngay từ những trang đầu tiên, từ những cái cách suy nghĩ tiêu cực, chán ghét và có phần khinh người của thằng main đến sự thờ ơ, vô cảm của những nhân vật phụ trước sự việc xảy ra. Chính main của chúng ta cũng lẽ ra đã để cha say rượu đó ngu thì chết, không liên quan nhưng chỉ vì thằng bạn đã lỡ nhận ra mình mà nó phải trèo xuống đường ray giúp. Hơn nữa, chính gã say rượu là người được cứu nhìn thấy thi thể của ân nhân mình cũng hồn nhiên bỏ đi méo quan tâm. Tác giả đã thành công trong việc xây dựng một xã hội tàn khốc, nhân cách con người méo mó, bao trùm lên truyện một bầu không khí dark story có phần đáng sợ.
Hơi lạc đề một chút, ngày trước khi mình đọc manga "Ichi the killer" - một bộ truyện về giới xã hội đen Nhật Bản được nhận xét là kinh tởm và bệnh hoạn - mình nhớ nhóm dịch có nói đùa rằng, đại ý, đọc xong cái này thì không đứa nào còn bình thường được nữa rồi. Công nhận. Nhưng mình nghĩ, có lẽ cái sự "bình thường" của mình đã mất từ tận hồi đọc Gantz, cho nên cày Ichi the killer xong (và thậm chí xem phim điên kiểu The Serbian Film) mình cũng không còn cảm thấy ghê gớm hay gì nữa.
Bởi vì, trong Gantz, có lẽ mọi góc tối xã hội và góc khuất trong tâm lý con người đã được đem ra khai thác rồi.
Cái xã hội gì mà động tí là hiếp dâm (tập thể), bắt nạt, giết người, cướp của... Tình nhân của vợ đánh chết đứa con riêng mới 6, 7 tuổi chỉ vì lỡ ăn mất một cái bánh pudding của ổng. Giáo viên vào hùa với đám học sinh hư để bắt nạt một đứa trẻ yếu đuối (đánh đập, bắt blowjob các kiểu). Một anh đẹp trai mét tám tóc dài thích cảm giác mạnh đến độ vác súng ra đường xả (WTF?). Mấy thằng sát nhân đêm nào giết người xong cũng mơ thấy wet dream. (Bonus quả đầu độc tâm hồn là có anh player cái wet hole nào cũng phang được dù là cái gì). Là vì cái nền dark như vậy nên truyện đặt ra rất nhiều câu hỏi hack não và triết lý có phần bi đát. Câu ám ảnh mình nhất trong số chúng có lẽ là câu trong bức hình kia: "Khi bạn giết ai đó thì bạn sẽ không thể quay lại được nữa. Nó cứ như là mắc kẹt vào một thế giới khác.". Nhưng mà, giả sử bạn là nhân vật Sakurai trong truyện, khi có năng lực siêu nhiên ấy, bạn có giết những kẻ rác rưởi đã bắt nạt, đã lạm dụng bạn không? Dù có đấu tranh tâm lý kiểu gì, mình vẫn nghĩ câu trả lời của chúng ta đa phần là có. Không phải vì thù hận hay giận dữ, mà vì hết cách rồi.
Mình thích cách phát triển nhân vật của Gantz nói riêng và manga Nhật nói chung, kiểu, lấy đi một cái gì quý giá của nhân vật (có khi là tất cả) để họ đau khổ, sau đó lại cho họ cái khác để họ bảo vệ và rồi trưởng thành. Ở Kei Kurono (tên thằng main), mình thích sự phát triển từ sự ích kỷ, dửng dưng, yếu đuối, ngu ngốc rồi sau đó là rộng lượng, bao dung, mạnh mẽ và thông minh của thằng bé. Nó rất "người", rất gần gũi, giản dị và có phần cục súc, chứ không phải kiểu anh hùng sinh ra đã tốt, hay hô hào sống đạo lý như những bộ truyện khác. Có lẽ vì thế mà Gantz, vốn đã là một manga hành động khủng, gay cấn, lại càng hấp dẫn hơn vì có chiều sâu. Tiện thể nhắc đến chiều sâu, mình lại quắn quéo vì thằng main, nó mê gái đẹp là thế, mê idol Reika hot girl là thế, nhưng lúc Reika tỏ tình lại hồn nhiên bảo: "Tôi là của Tae." và về với nhỏ bạn gái lùn lùn không mấy xinh xắn kia. (Cả clone của Kei Kurono cũng vậy, khi biết mình chỉ là clone và phải xa Tae thì đứng khóc nhìn theo "bản chính" một hồi mới đi về.) Lại tiện thể nhắc đến chiều sâu, câu thoại nhiều nhất trong Gantz dường như là "What the heck?" và "I wanna go home." (hồi đó mình đọc bản tiếng Anh). Có vẻ như là, đối diện với những biến cố lớn con người thường cố chấp không muốn tin vào mắt mình, biết chuyện nó xảy ra đấy mà vẫn hỏi cái gì đang xảy ra, và sau tất cả, thứ mà chúng ta muốn đa phần vẫn là trở về nhà thôi.
Chém gió cũng nhiều rồi, sau đây mình xin chuyển sang mục chê bai. Vâng, cái kết của Gantz mang tính WTF và mặc dù là truyện yêu thích, bây giờ có ai hỏi mình kết của truyện là như thế nào mình cũng sẽ đần mặt ra vì không nhớ được chuyện gì đã xảy ra !!! 😀 !!!.
Có lẽ, điểm trừ lớn nhất ở Gantz là đã đặt ra và để lại nhiều câu hỏi hack não bỏ ngỏ: rồi người ngoài hành tinh có xâm lược được trái đất không, mấy anh ma cà rồng xuất hiện làm cái gì, câu chuyện thật đằng sau những quả cầu Gantz, rốt cuộc thì chuyện giết nhau giữa con người trái đất và người ngoài hành tinh ai đúng ai sai?, ..., vân vân và mây mây.
Điểm trừ nữa là, vâng, mấy màn show hàng, xoạc nhau aka fan service kha khá nhiều làm mình thấy mệt hơn là hứng thú. Vẫn biết là truyện gắn tag ecchi, vẫn biết nó có tính chân thực nhưng như vậy hơi sốc văn hóa cho người mới đọc manga. Gần đây mình còn phát hiện Hiroya-sensei bảo rất đam mê ngực bự, không thể không vẽ, ok fine ).
* Về nét vẽ: Đẹp lắm luôn, nhất là mấy em ngực... à mà thôi quên đi.
Nói chung nét vẽ của Gantz rất khác biệt so với những manga khác, nó cứ chân thực sống động thế nào ấy. Nhân vật được khắc họa đúng mục đích tác giả hướng tới, như kiểu Kei Kurono mặt đần đần đại trà nhìn không giống anh hùng gì sất, nhưng đến lúc hành động thì bạn ngầu bá cháy, còn em Tae thì đúng y một cô gái bình thường có cuộc sống bình thường, nhỏ bé được main bảo vệ và luôn tin tưởng vào main. Truyện buồn nhiều hơn vui nhưng kết hai bạn hạnh phúc bên nhau là đúng rồi.
#BlueCat
P/s: Quả ảnh dùng để tưởng niệm con lap đã nát của mình, thông cảm vì hơi tởm
Nhận xét
Đăng nhận xét