GOLDEN KAMUY - BỘ MANGA CÓ FAN SERVICE TINH TẾ NHẤT VŨ TRỤ
GOLDEN KAMUY - BỘ MANGA CÓ FAN SERVICE TINH TẾ NHẤT VŨ TRỤ
(R/N: Cái tiêu đề dựa trên thế giới quan của cá nhân người viết, don't take it seriously.)
Xin chào các bạn, mình là ad mới của page. Mình đến đây để chia sẻ suy nghĩ với các bạn về những bộ manga/anime (đa phần) flop dập mặt, hi vọng những bộ ấy được nhiều người biết đến hơn. Dưới đây là bài review "debut" của mình, nếu thấy hay các bạn hãy ném hoa, còn thấy nhảm thì hãy ném bông nhé.
Tên manga: Golden Kamuy
Tác giả: Satoru Noda
Thể loại: Adventure, historical, action, comedy, seinen.
Năm phát hành: 2014 đến nay.
Tình trạng: đang tiến hành, bên bản Eng đã được 200 chap, bản Việt không biết đến đâu rồi (gần 100?); có ra cả anime nữa đó (nhưng cắt đất diễn của anh Mèo quá nên bây giờ mình chỉ theo dõi manga).
Giới thiệu nội dung: (Cái này hơi dài nhưng mới spoil có 2 chương đầu thôi à, đừng lo.)
Câu chuyện bắt đầu khi anh main, một người lính có rất nhiều sẹo (biệt danh Bất Tử) trở về sau khi tham gia cuộc chiến tranh Nga - Nhật thời kỳ Minh Trị, muốn kiếm thật nhiều tiền để chữa mắt cho vợ của người bạn thân đã tử trận trong chiến tranh. Trong một lần mò tìm vàng trên một con sông ở Hokkaido, anh tình cờ nghe được câu chuyện bản đồ kho báu (vàng) của một lão già. Lão kể rằng thời đi tù, một đại ca tên là Vô Diện đã tập hợp một đám tù nhân lại và dùng than trộn với nước để xăm bản đồ kho báu lên da của họ (mỗi người xăm một phần). Main ban đầu không tin, chỉ nghĩ lão này bịa chuyện thôi. Nhưng một lúc sau thì lão bỗng xách súng đòi giết anh vì đã biết quá nhiều, có điều không thành công (vì anh là Bất Tử mà). Sau đó thì lão bị một con gấu nâu to giết và ăn hết nội tạng, chôn xuống đất để hôm sau ăn tiếp. Con gấu đi rồi thì anh main lôi lão già lên cứu nhưng lão chết rồi, và anh phát hiện trên người lão có những hình xăm bằng than. Hóa ra câu chuyện bản đồ là có thật. Khi đó thì con gấu nâu quay lại tìm đồ ăn, main trong quá trình "vật lộn" với gấu đã nhận được sự giúp đỡ của một cô bé người Ainu. (Ainu là một tộc người thiểu số Nhật Bản, trong câu chuyện kho báu ở trên thì vàng là của tộc này). Cô bé này biết bắn tên độc và rất giỏi đi săn, trở thành bạn đồng hành tìm bản đồ kho báu của anh main. (Vì cha cô bé cũng chết liên quan đến số vàng). Họ bắt đầu kế hoạch tìm kiếm những người có hình xăm chưa lâu thì gặp phải một địch thủ đến từ sư đoàn 7 - sư đoàn được xem là mạnh nhất trong cuộc chiến tranh Nga - Nhật, đứng đầu là một ông trung úy bị chấn thương sọ não nên phải lấy miếng kim loại úp vào trán. Ông này có tài nhưng hơi cực đoan (nếu không muốn nói là điên), dưới trướng có một dàn đệ chất lừ, mỗi người một tài năng. Ngoài ra, còn có một thế lực khác cũng đang tìm kho báu lãnh đạo bởi Mayonaise, nhầm, bởi cục phó Shinsengumi: Hijikata Toshizo, già lắm rồi nhưng vẫn rất ngầu và có cái đầu mưu mẹo. Ai sẽ là người tìm ra vàng trước đây?
Nhận xét: (Mình sẽ tránh spoil hết mức có thể).
* Những điểm đáng khen:
- Chưa cần bàn đến plot, những kiến thức về kĩ năng sinh tồn giữa thiên nhiên hoang dã - văn hóa - ẩm thực cũng như bối cảnh lịch sử đã tạo cho truyện một "bộ khung" cực hoành tráng và phong cách.
Nhưng không phải kiểu nhồi nhét, mọi kiến thức đều được lồng ghép hết sức hợp lý vào từng phân cảnh, đúng logic. Ví dụ, bối cảnh là trên rừng trên rú nên thường xuyên có thú đâm bang vào giữa cuộc chiến của hai phe, mà đã có thú thì đôi khi sẽ có thêm thợ săn nhảy vào làm màn bẻ lái cực mạnh; trong một số trường hợp bên này thua không phải vì đối thủ mạnh hơn mà vì địa hình hiểm trở, thời tiết khắc nghiệt, hoặc bị đặt bẫy, hay đối phương có bạn bốn chân trong rừng hỗ trợ... nói nôm na là "cái quái gì cũng có thể xảy ra". Đánh nhau xong, nhân vật đói rồi nên tác giả thường cho ăn, mà muốn ăn thì phải đi săn, do đó bạn đọc sẽ được mục sở thị cảnh đi săn bắt, chế biến sản phẩm theo văn hóa người Ainu, thậm chí truyền thống vừa làm đồ ăn vừa nói "Citatap", ngon thì khen "Hinna, hinna" như một kiểu thể hiện tinh thần đoàn kết/cảm ơn vì bữa ăn mà qua đó còn thể hiện được một phần tính cách nhân vật, ví dụ ai mê đồ ăn thì nhiệt liệt bảo hinna hinna, trong khi anh mặt lạnh đẹp trai lại im lặng không nói câu gì, còn người thủ lĩnh nhiệt tình thì thường nhắc nhở mọi người cùng nhau làm đồ ăn. Nhưng vấn đề "ẩm thực", "đi săn" trong tuyện không chỉ đơn thuần là "ăn cho no" hay thể hiện tinh thần, nó còn mang đến ý nghĩa sâu sắc như: một con vật hi sinh để làm đồ ăn cho ta thì ta phải trân trọng nó.
Bên cạnh ẩm thực, văn hóa Ainu còn được dùng để phát triển mạch truyện. Chẳng hạn như nhìn vào trang phục, cách chào hỏi của chủ nhà, cách sử dụng các dụng cụ gia dụng, nhân vật có thể biết được đây là bạn hay thù, từ đó tình huống có thể chuyển biến thành xung đột hoặc "hòa bình". Trong khi đó, đi theo chân nhân vật, bạn đọc cũng có thể vừa biết thêm những nét văn hóa vừa tự suy luận và đoán xem điều gì xảy ra.
Suýt quên, kiến thức về văn hóa Ainu trong truyện được hỗ trợ bởi Hiroshi Nakagawa, giáo sư đại học Chiba.
Về lịch sử: Nhắc đến hậu chiến tranh là thấy deep dark rồi. Chiến tranh là chết chóc, ly biệt, những giấc mơ tan vỡ, những con người biến thành quỷ dữ. Tính lịch sử được thể hiện qua dàn nhân vật tiêu biểu cho 4 loại người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh: một mất đi những người thân yêu và làm theo di nguyện bạn quá cố, một vì lý tưởng lớn lao mà chiến tranh kết thúc rồi vẫn tiếp tục xây dựng lực lượng, một bị cuốn vào vòng xoáy vì thế hệ trước, và một quyết đi theo lý tưởng của người lãnh đạo. (Còn một kiểu người nữa mà mình chưa hiểu lắm, phải theo dõi thêm). Trong đó, có những nhân vật được xây dựng dựa trên hình tượng có thật trong lịch sử, chẳng hạn Toshizo Hijikata. Ngoài ra, tính lịch sử cũng được thể hiện ở những cột mốc sự kiện (cái này bạn nào rành sử phân tích sẽ hay hơn) và những chiến lược thường được dùng trong chiến tranh như cử người làm mật thám, dùng ngôn ngữ khác để kiểm tra đây có phải quân kẻ thù cài vào không, đàm phán (trao đổi hàng hóa lấy thông tin), 1001 chiến thuật vượt ngục...
- Cốt truyện không mới nhưng cách khai thác chủ đề và phát triển tình huống hấp dẫn trong từng chi tiết; dàn nhân vật đặc sắc.
Mình gộp hai cái plot và char vào để nói chung vì mỗi lần một nhân vật mới xuất hiện/một nhân vật cũ gây chuyện là có thêm một nhánh của plot mở ra và bạn đọc lại biết thêm về thân phận/quá khứ/tính cách/động cơ/cách suy nghĩ của nhân vật. Ví dụ như, trong Sư đoàn 7 của Trung Úy Tsurumi (tên của ông trán kim loại), khi một số phần tử phản bội thì mở ra một cuộc săn đuổi và trừng phạt của Sư đoàn 7 mà qua đó ta thấy được tài bắn tỉa cực kì ngầu của anh Mèo Hoang (biệt danh này không phải mình bịa đâu, mấy anh trong sư đoàn 7 gọi Ogata như vậy, "wildcat" ấy mà, cả tác giả cũng vậy), thấy được khả năng chiến đấu của Anh Có Dòng Máu Thợ Săn (Taginaki), và sự tàn nhẫn cũng như điên điên của Trung Úy Tsurumi (cắt tai, cắt mũi người ta). Rồi nhánh plot tiếp tục phát triển khi mà những người khác trong sư đoàn đi bắt bọn phản bội để nhân cơ hội phản bội luôn, từ đó ta khám phá được tình yêu, nhầm, tình cảm của những người ở lại dành cho Trung Úy Tsurumi. Bên cạnh đó, diễn biến truyện luôn kéo theo sự liên quan của những nhân vật bên lề khác và khai thác hết những điều cần thiết xung quanh (là vụ "cái quái gì cũng có thể xảy ra" mà mình nói ở trên) để tạo tính bất ngờ và hấp dẫn.
Những cảnh hành động rất cụ thể và gay cấn, vì cái quái gì cũng có thể xảy ra nên những kẻ tham gia vào trận chiến phải vận dụng hết mọi kĩ năng chiến đấu và sinh tồn. Bạn đọc có thể nhìn các nhân vật ở những góc độ khác nhau: đánh giữa ban ngày, trong đêm, hoặc khi liên minh với chính kẻ thù, ...
Mạch truyện phân bổ hợp lý giữa hành động và nghỉ ngơi, đọc không bị mệt; các nhân vật phụ có đất diễn để bung xõa tài năng và cá tính, gợi được sự đồng cảm cao. Để tránh spoil chuyện chính thì mình xin được phân tích về nhân vật con chó của lão thợ săn huyền thoại. Vâng, dù là một chú chó thôi nhưng vẫn được thể hiện rất ngầu lòi, chẳng hạn khi lão đi săn sói, nó thấy lão sắp thua thì liền xông lên che chắn trước mặt và gầm gừ để bảo vệ lão, dù con sói to đùng và mạnh kinh khủng. Lão chết rồi thì nó vẫn trung thành ở lại bên cạnh. Main và Vua Vượt Ngục phải mang xác lão về nó mới chịu đi theo. Sau đó, người ta để khẩu súng của lão cạnh chuồng của nó để nó ngủ ngon. Những chi tiết này làm mình rất xúc động. Tiếp theo, tác giả cho người đọc nghỉ ngơi khi kể về những ngày sau đó của con chó, không có hành động gì mấy nhưng mình vẫn học được thêm những điều thú vị về cách huấn luyện chó.
Vì phân tích nữa thì lê thê và không hay lắm nên mình xin nêu ra một số điểm khác mà mình ấn tượng về cách xây dựng dàn nhân vật:
+ Tên gọi ý nghĩa, có tính truyền cảm, liên quan đến khả năng của họ; ngoại hình thể hiện hoàn cảnh sống: Sugimoto Bất Tử thì bất tử, trên mặt và người dọc ngang chằng chịt sẹo do trải qua chiến tranh khốc liệt; Vua Vượt Ngục Shiraishi thì mặt nham nhở , có 1001 skills vượt ngục/tẩu thoát; cô bé người Ainu tên Asirpa (tên nghe như đá sapphire , có đôi mắt xanh lơ trong sáng đẹp đẽ), Wildcat sniper Ogata thì gương mặt giống mèo, sau khi bị rơi xuống vực vỡ xương hàm được khâu lại thì hai vết khâu hai bên hàm giống như râu mèo hu hu, có tài bắn tỉa cực giỏi; Giáo Sư Chim Học Ushiyama thì ngoại hình đô con, đệ nhất Judo, có sở thích là chơi gái và giảng giải về sự mạnh mẽ của đàn ông; ...
+ Cá tính đa dạng: Ngoài tuyến nhân vật kể trên thì còn có những supporting char dị kinh khủng như Giáo Sư Gấu Học (yêu thiên nhiên và tìm mọi cách để "ấy ấy" một con gấu, điên đến mức cả dàn chính diện lẫn phản diện chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn); ông bạn chuyên sản xuất vũ khí sáng tạo của Trung Úy Tsurumi; anh sát thủ "hứng tình" khi giết người ta và có ham muốn được chết một cách đau đớn dưới tay main; một anh trap quyến rũ nham hiểm được say mê bởi Giáo Sư Chim Học; ... Nhưng yên tâm là truyện vẫn có những con người rất chi bình thường nhé.
+ Câu chuyện riêng của từng người đa phần đều deep, được thể hiện vào những thời điểm khá bất ngờ và flashback cũng bất ngờ không kém.
- Điểm xuyết trong truyện là những màn fan service cực kỳ duyên dáng.
Tác giả chịu chơi kinh khủng, khắp truyện toàn mấy anh half-naked cơ bụng sáu múi; có những chap mấy anh vật nhau cho đỡ nóng người (?), rồi đi tắm tiên và "xiên" kẻ địch trong bóng tối. Mình nói nó "cực kì duyên dáng" vì nó hợp lý, có thể xảy ra và giúp phát triển plot chứ không đơn giản là làm cho có để rửa mắt fan.
Nhưng đó không phải điều mình thích.
Điều làm mình phát cuồng ở đây và viết bài review này, không biết có nên gọi là fan service hay không nhưng bạn nhìn vào cái ảnh kia đi, ông sniper Ogata giống mèo kinh khủng ))))))). Và chắc fan ổng được chiều nhiều nhất luôn á vì bạn để ý đi, trong hình 1, main ngồi dưới đất (để chọt kiến?) không nói lên được điều gì, nhưng Ogata ổng lại vờn bướm y chang con mòe. Hình 2, tại sao lúc show chuột tác giả không vẽ ai khác mà lại là con mòe ấy? Và hình 3, nếu ai đã đọc truyện thì sẽ thấy, hành động ngửi ngửi tay Asirpa của ổng (trải qua đến 4 pic) không có ý nghĩa gì khác ngoài khẳng định ổng là một con mòe ))))))) Mắt ổng kìa, mắt mèo đấy hu hu. Hình 4 là dáng ngủ của một con mòe, mình nhớ là những nhân vật khác không được vẽ lúc ngủ hoặc có thì cũng không thể hiện điều gì.
Tạm ngưng cơn cuồng. Bạn despairbear trên Tumblr có làm một bản hình so sánh những hành động của Ogata với mèo hàng thật, ai fan ổng thì lên xem thêm nhé, còn khá nhiều tấm cute lạc lối.
Fan của main hay Asirpa cũng lượm được nhiều cảnh dễ thương lắm, riêng Vua Vượt Ngục Shiraishi thì luôn bị một con gì đó cắn/gặm/quặp/mổ vào đầu (thông tin nhặt được ở tài khoản goldenkamuyhunting trên Tumblr).
- Truyện có nhiều quote so deep đi vào lòng người.
"Xin hãy tái sinh về một thế giới mới, với đôi tai chỉ nghe những điều tốt đẹp." Vua Vượt Ngục nói để đưa tiễn lão thợ săn.
"Sao anh không giết hắn luôn ở trong kia?" - "Nếu vậy chúng ta phải giết cả nhân chứng nữa. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của bà tôi, cậu đừng bắt tôi làm việc đó." Mèo-san trả lời khi bắn tỉa trượt.
"Kẻ nào phản bội một lần sẽ có lần thứ hai." Sugimoto nói về Mèo.
"Chúng ta sẽ chết cùng nhau ở đây. Tôi nghĩ điều này sẽ làm tôi trở thành người đàn ông cuối cùng của ngài, phải không?" said một anh si tình (với một ông boss).
Còn nhiều lắm luôn.
- Art đẹp.
Nhân vật dù bị thương, mặt sẹo hay bị mất vài bộ phận thì vẫn có sức cuốn hút mạnh mẽ. Mèo-san tóc tai đẹp đẹp đẹp vuốt vuốt keo các thứ có nhiều đứa yêu thì khỏi nói rồi (ý nói nhiều fan chứ trong truyện ổng chưa có gái/trai theo ), nhưng đến ông Trung úy Trán Kim Loại kia điên thế mà ngầu kinh khủng (thật ra hồi trẻ ông đẹp trai lắm), Taginaki thì râu tóc nhìn rất men, ông chú Kiroranke thì tóc dài lãng tử (bonus quả lông ngực), anh bạn sói trắng của Asirpa thì vừa soái vừa dễ thương.
Đặc biệt, có cảnh cover bức tranh Last Supper (Bữa ăn cuối cùng) của Leonardo Da Vinci cực xịn và hàm chứa nhiều ý nghĩa. Dưới đây có spoil khá mạnh, bạn nào chưa xem manga xin ngừng đọc cái review này ở đây.
+ Bức tranh Last Supper vẽ về bữa ăn cuối cùng giữa Chúa Jesus với 12 môn đệ, mà sau đó 1 trong số họ là kẻ bán đứng Ngài.
+ Trong Golden Kamuy thì bữa ăn này diễn ra khi phe Hijikata và phe Sugimoto bất tử quyết định trở thành "liên minh". Trong đó, Asirpa ở vị trí Chúa Jesus, thánh Peter là Sugimoto, Hijikata là Simon, Mèo-san là Matthew, và đặc biệt nhất, ông chú của Asirpa tức Kiroranke chính là Juda Iscariot - kẻ bán Chúa. Nhìn vào đây người đọc bắt đầu suy đoán về hướng phát triển của các nhân vật, và mình không ngờ là có nhiều cái đúng thật. Chẳng hạn, ông chú phản bội Asirpa giống như vai trò của Judas. Sugimoto là người được Asirpa tin tưởng giao phó mọi chuyện nhất giống như Jesus trao chìa khóa nước trời cho Peter. Hijikata (trong truyện khá là ngông) thì thành lập quân đội chống chính phủ giống như Simon (Quá Khích) là thành viên của phong trào chính trị Do Thái ủng hộ độc lập chống La Mã. Còn Mèo-san aka Ogata thì ban đầu theo phe Tsurumi, rồi đến Hijikata, sau đó theo Asirpa giống như Matthew vốn là một kẻ thu thuế tội lỗi sau đi theo Chúa Jesus. Về phần Vua Vượt Ngục Shiraishi, nếu như bạn có đọc Kinh Thánh thì có thể đoán được ông này ở vị trí nào, vì ngoài Thánh Peter ra thì người thân cận với Chúa Jesus nhất trong 12 tông đồ không ai khác ngoài John.
* Điều chưa hài lòng:
Có nhân vật gây ức chế là cái cô Inkarmat, mình ghét cổ đến độ thấy cổ là auto lướt, không hiểu tại sao, chắc do cảm giác cổ cố tỏ ra nguy hiểm sao á.
Tựu trung, trên đây là những ý kiến của mình về bộ Golden Kamuy, một trong những manga thú vị và bổ não nhất mà mình đọc. Highly recommend và cảm ơn các bạn đã lết hết quả wall of text này.
#BlueCat
(R/N: Cái tiêu đề dựa trên thế giới quan của cá nhân người viết, don't take it seriously.)
Xin chào các bạn, mình là ad mới của page. Mình đến đây để chia sẻ suy nghĩ với các bạn về những bộ manga/anime (đa phần) flop dập mặt, hi vọng những bộ ấy được nhiều người biết đến hơn. Dưới đây là bài review "debut" của mình, nếu thấy hay các bạn hãy ném hoa, còn thấy nhảm thì hãy ném bông nhé.
Tên manga: Golden Kamuy
Tác giả: Satoru Noda
Thể loại: Adventure, historical, action, comedy, seinen.
Năm phát hành: 2014 đến nay.
Tình trạng: đang tiến hành, bên bản Eng đã được 200 chap, bản Việt không biết đến đâu rồi (gần 100?); có ra cả anime nữa đó (nhưng cắt đất diễn của anh Mèo quá nên bây giờ mình chỉ theo dõi manga).
Giới thiệu nội dung: (Cái này hơi dài nhưng mới spoil có 2 chương đầu thôi à, đừng lo.)
Câu chuyện bắt đầu khi anh main, một người lính có rất nhiều sẹo (biệt danh Bất Tử) trở về sau khi tham gia cuộc chiến tranh Nga - Nhật thời kỳ Minh Trị, muốn kiếm thật nhiều tiền để chữa mắt cho vợ của người bạn thân đã tử trận trong chiến tranh. Trong một lần mò tìm vàng trên một con sông ở Hokkaido, anh tình cờ nghe được câu chuyện bản đồ kho báu (vàng) của một lão già. Lão kể rằng thời đi tù, một đại ca tên là Vô Diện đã tập hợp một đám tù nhân lại và dùng than trộn với nước để xăm bản đồ kho báu lên da của họ (mỗi người xăm một phần). Main ban đầu không tin, chỉ nghĩ lão này bịa chuyện thôi. Nhưng một lúc sau thì lão bỗng xách súng đòi giết anh vì đã biết quá nhiều, có điều không thành công (vì anh là Bất Tử mà). Sau đó thì lão bị một con gấu nâu to giết và ăn hết nội tạng, chôn xuống đất để hôm sau ăn tiếp. Con gấu đi rồi thì anh main lôi lão già lên cứu nhưng lão chết rồi, và anh phát hiện trên người lão có những hình xăm bằng than. Hóa ra câu chuyện bản đồ là có thật. Khi đó thì con gấu nâu quay lại tìm đồ ăn, main trong quá trình "vật lộn" với gấu đã nhận được sự giúp đỡ của một cô bé người Ainu. (Ainu là một tộc người thiểu số Nhật Bản, trong câu chuyện kho báu ở trên thì vàng là của tộc này). Cô bé này biết bắn tên độc và rất giỏi đi săn, trở thành bạn đồng hành tìm bản đồ kho báu của anh main. (Vì cha cô bé cũng chết liên quan đến số vàng). Họ bắt đầu kế hoạch tìm kiếm những người có hình xăm chưa lâu thì gặp phải một địch thủ đến từ sư đoàn 7 - sư đoàn được xem là mạnh nhất trong cuộc chiến tranh Nga - Nhật, đứng đầu là một ông trung úy bị chấn thương sọ não nên phải lấy miếng kim loại úp vào trán. Ông này có tài nhưng hơi cực đoan (nếu không muốn nói là điên), dưới trướng có một dàn đệ chất lừ, mỗi người một tài năng. Ngoài ra, còn có một thế lực khác cũng đang tìm kho báu lãnh đạo bởi Mayonaise, nhầm, bởi cục phó Shinsengumi: Hijikata Toshizo, già lắm rồi nhưng vẫn rất ngầu và có cái đầu mưu mẹo. Ai sẽ là người tìm ra vàng trước đây?
Nhận xét: (Mình sẽ tránh spoil hết mức có thể).
* Những điểm đáng khen:
- Chưa cần bàn đến plot, những kiến thức về kĩ năng sinh tồn giữa thiên nhiên hoang dã - văn hóa - ẩm thực cũng như bối cảnh lịch sử đã tạo cho truyện một "bộ khung" cực hoành tráng và phong cách.
Nhưng không phải kiểu nhồi nhét, mọi kiến thức đều được lồng ghép hết sức hợp lý vào từng phân cảnh, đúng logic. Ví dụ, bối cảnh là trên rừng trên rú nên thường xuyên có thú đâm bang vào giữa cuộc chiến của hai phe, mà đã có thú thì đôi khi sẽ có thêm thợ săn nhảy vào làm màn bẻ lái cực mạnh; trong một số trường hợp bên này thua không phải vì đối thủ mạnh hơn mà vì địa hình hiểm trở, thời tiết khắc nghiệt, hoặc bị đặt bẫy, hay đối phương có bạn bốn chân trong rừng hỗ trợ... nói nôm na là "cái quái gì cũng có thể xảy ra". Đánh nhau xong, nhân vật đói rồi nên tác giả thường cho ăn, mà muốn ăn thì phải đi săn, do đó bạn đọc sẽ được mục sở thị cảnh đi săn bắt, chế biến sản phẩm theo văn hóa người Ainu, thậm chí truyền thống vừa làm đồ ăn vừa nói "Citatap", ngon thì khen "Hinna, hinna" như một kiểu thể hiện tinh thần đoàn kết/cảm ơn vì bữa ăn mà qua đó còn thể hiện được một phần tính cách nhân vật, ví dụ ai mê đồ ăn thì nhiệt liệt bảo hinna hinna, trong khi anh mặt lạnh đẹp trai lại im lặng không nói câu gì, còn người thủ lĩnh nhiệt tình thì thường nhắc nhở mọi người cùng nhau làm đồ ăn. Nhưng vấn đề "ẩm thực", "đi săn" trong tuyện không chỉ đơn thuần là "ăn cho no" hay thể hiện tinh thần, nó còn mang đến ý nghĩa sâu sắc như: một con vật hi sinh để làm đồ ăn cho ta thì ta phải trân trọng nó.
Bên cạnh ẩm thực, văn hóa Ainu còn được dùng để phát triển mạch truyện. Chẳng hạn như nhìn vào trang phục, cách chào hỏi của chủ nhà, cách sử dụng các dụng cụ gia dụng, nhân vật có thể biết được đây là bạn hay thù, từ đó tình huống có thể chuyển biến thành xung đột hoặc "hòa bình". Trong khi đó, đi theo chân nhân vật, bạn đọc cũng có thể vừa biết thêm những nét văn hóa vừa tự suy luận và đoán xem điều gì xảy ra.
Suýt quên, kiến thức về văn hóa Ainu trong truyện được hỗ trợ bởi Hiroshi Nakagawa, giáo sư đại học Chiba.
Về lịch sử: Nhắc đến hậu chiến tranh là thấy deep dark rồi. Chiến tranh là chết chóc, ly biệt, những giấc mơ tan vỡ, những con người biến thành quỷ dữ. Tính lịch sử được thể hiện qua dàn nhân vật tiêu biểu cho 4 loại người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh: một mất đi những người thân yêu và làm theo di nguyện bạn quá cố, một vì lý tưởng lớn lao mà chiến tranh kết thúc rồi vẫn tiếp tục xây dựng lực lượng, một bị cuốn vào vòng xoáy vì thế hệ trước, và một quyết đi theo lý tưởng của người lãnh đạo. (Còn một kiểu người nữa mà mình chưa hiểu lắm, phải theo dõi thêm). Trong đó, có những nhân vật được xây dựng dựa trên hình tượng có thật trong lịch sử, chẳng hạn Toshizo Hijikata. Ngoài ra, tính lịch sử cũng được thể hiện ở những cột mốc sự kiện (cái này bạn nào rành sử phân tích sẽ hay hơn) và những chiến lược thường được dùng trong chiến tranh như cử người làm mật thám, dùng ngôn ngữ khác để kiểm tra đây có phải quân kẻ thù cài vào không, đàm phán (trao đổi hàng hóa lấy thông tin), 1001 chiến thuật vượt ngục...
- Cốt truyện không mới nhưng cách khai thác chủ đề và phát triển tình huống hấp dẫn trong từng chi tiết; dàn nhân vật đặc sắc.
Mình gộp hai cái plot và char vào để nói chung vì mỗi lần một nhân vật mới xuất hiện/một nhân vật cũ gây chuyện là có thêm một nhánh của plot mở ra và bạn đọc lại biết thêm về thân phận/quá khứ/tính cách/động cơ/cách suy nghĩ của nhân vật. Ví dụ như, trong Sư đoàn 7 của Trung Úy Tsurumi (tên của ông trán kim loại), khi một số phần tử phản bội thì mở ra một cuộc săn đuổi và trừng phạt của Sư đoàn 7 mà qua đó ta thấy được tài bắn tỉa cực kì ngầu của anh Mèo Hoang (biệt danh này không phải mình bịa đâu, mấy anh trong sư đoàn 7 gọi Ogata như vậy, "wildcat" ấy mà, cả tác giả cũng vậy), thấy được khả năng chiến đấu của Anh Có Dòng Máu Thợ Săn (Taginaki), và sự tàn nhẫn cũng như điên điên của Trung Úy Tsurumi (cắt tai, cắt mũi người ta). Rồi nhánh plot tiếp tục phát triển khi mà những người khác trong sư đoàn đi bắt bọn phản bội để nhân cơ hội phản bội luôn, từ đó ta khám phá được tình yêu, nhầm, tình cảm của những người ở lại dành cho Trung Úy Tsurumi. Bên cạnh đó, diễn biến truyện luôn kéo theo sự liên quan của những nhân vật bên lề khác và khai thác hết những điều cần thiết xung quanh (là vụ "cái quái gì cũng có thể xảy ra" mà mình nói ở trên) để tạo tính bất ngờ và hấp dẫn.
Những cảnh hành động rất cụ thể và gay cấn, vì cái quái gì cũng có thể xảy ra nên những kẻ tham gia vào trận chiến phải vận dụng hết mọi kĩ năng chiến đấu và sinh tồn. Bạn đọc có thể nhìn các nhân vật ở những góc độ khác nhau: đánh giữa ban ngày, trong đêm, hoặc khi liên minh với chính kẻ thù, ...
Mạch truyện phân bổ hợp lý giữa hành động và nghỉ ngơi, đọc không bị mệt; các nhân vật phụ có đất diễn để bung xõa tài năng và cá tính, gợi được sự đồng cảm cao. Để tránh spoil chuyện chính thì mình xin được phân tích về nhân vật con chó của lão thợ săn huyền thoại. Vâng, dù là một chú chó thôi nhưng vẫn được thể hiện rất ngầu lòi, chẳng hạn khi lão đi săn sói, nó thấy lão sắp thua thì liền xông lên che chắn trước mặt và gầm gừ để bảo vệ lão, dù con sói to đùng và mạnh kinh khủng. Lão chết rồi thì nó vẫn trung thành ở lại bên cạnh. Main và Vua Vượt Ngục phải mang xác lão về nó mới chịu đi theo. Sau đó, người ta để khẩu súng của lão cạnh chuồng của nó để nó ngủ ngon. Những chi tiết này làm mình rất xúc động. Tiếp theo, tác giả cho người đọc nghỉ ngơi khi kể về những ngày sau đó của con chó, không có hành động gì mấy nhưng mình vẫn học được thêm những điều thú vị về cách huấn luyện chó.
Vì phân tích nữa thì lê thê và không hay lắm nên mình xin nêu ra một số điểm khác mà mình ấn tượng về cách xây dựng dàn nhân vật:
+ Tên gọi ý nghĩa, có tính truyền cảm, liên quan đến khả năng của họ; ngoại hình thể hiện hoàn cảnh sống: Sugimoto Bất Tử thì bất tử, trên mặt và người dọc ngang chằng chịt sẹo do trải qua chiến tranh khốc liệt; Vua Vượt Ngục Shiraishi thì mặt nham nhở , có 1001 skills vượt ngục/tẩu thoát; cô bé người Ainu tên Asirpa (tên nghe như đá sapphire , có đôi mắt xanh lơ trong sáng đẹp đẽ), Wildcat sniper Ogata thì gương mặt giống mèo, sau khi bị rơi xuống vực vỡ xương hàm được khâu lại thì hai vết khâu hai bên hàm giống như râu mèo hu hu, có tài bắn tỉa cực giỏi; Giáo Sư Chim Học Ushiyama thì ngoại hình đô con, đệ nhất Judo, có sở thích là chơi gái và giảng giải về sự mạnh mẽ của đàn ông; ...
+ Cá tính đa dạng: Ngoài tuyến nhân vật kể trên thì còn có những supporting char dị kinh khủng như Giáo Sư Gấu Học (yêu thiên nhiên và tìm mọi cách để "ấy ấy" một con gấu, điên đến mức cả dàn chính diện lẫn phản diện chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn); ông bạn chuyên sản xuất vũ khí sáng tạo của Trung Úy Tsurumi; anh sát thủ "hứng tình" khi giết người ta và có ham muốn được chết một cách đau đớn dưới tay main; một anh trap quyến rũ nham hiểm được say mê bởi Giáo Sư Chim Học; ... Nhưng yên tâm là truyện vẫn có những con người rất chi bình thường nhé.
+ Câu chuyện riêng của từng người đa phần đều deep, được thể hiện vào những thời điểm khá bất ngờ và flashback cũng bất ngờ không kém.
- Điểm xuyết trong truyện là những màn fan service cực kỳ duyên dáng.
Tác giả chịu chơi kinh khủng, khắp truyện toàn mấy anh half-naked cơ bụng sáu múi; có những chap mấy anh vật nhau cho đỡ nóng người (?), rồi đi tắm tiên và "xiên" kẻ địch trong bóng tối. Mình nói nó "cực kì duyên dáng" vì nó hợp lý, có thể xảy ra và giúp phát triển plot chứ không đơn giản là làm cho có để rửa mắt fan.
Nhưng đó không phải điều mình thích.
Điều làm mình phát cuồng ở đây và viết bài review này, không biết có nên gọi là fan service hay không nhưng bạn nhìn vào cái ảnh kia đi, ông sniper Ogata giống mèo kinh khủng ))))))). Và chắc fan ổng được chiều nhiều nhất luôn á vì bạn để ý đi, trong hình 1, main ngồi dưới đất (để chọt kiến?) không nói lên được điều gì, nhưng Ogata ổng lại vờn bướm y chang con mòe. Hình 2, tại sao lúc show chuột tác giả không vẽ ai khác mà lại là con mòe ấy? Và hình 3, nếu ai đã đọc truyện thì sẽ thấy, hành động ngửi ngửi tay Asirpa của ổng (trải qua đến 4 pic) không có ý nghĩa gì khác ngoài khẳng định ổng là một con mòe ))))))) Mắt ổng kìa, mắt mèo đấy hu hu. Hình 4 là dáng ngủ của một con mòe, mình nhớ là những nhân vật khác không được vẽ lúc ngủ hoặc có thì cũng không thể hiện điều gì.
Tạm ngưng cơn cuồng. Bạn despairbear trên Tumblr có làm một bản hình so sánh những hành động của Ogata với mèo hàng thật, ai fan ổng thì lên xem thêm nhé, còn khá nhiều tấm cute lạc lối.
Fan của main hay Asirpa cũng lượm được nhiều cảnh dễ thương lắm, riêng Vua Vượt Ngục Shiraishi thì luôn bị một con gì đó cắn/gặm/quặp/mổ vào đầu (thông tin nhặt được ở tài khoản goldenkamuyhunting trên Tumblr).
- Truyện có nhiều quote so deep đi vào lòng người.
"Xin hãy tái sinh về một thế giới mới, với đôi tai chỉ nghe những điều tốt đẹp." Vua Vượt Ngục nói để đưa tiễn lão thợ săn.
"Sao anh không giết hắn luôn ở trong kia?" - "Nếu vậy chúng ta phải giết cả nhân chứng nữa. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của bà tôi, cậu đừng bắt tôi làm việc đó." Mèo-san trả lời khi bắn tỉa trượt.
"Kẻ nào phản bội một lần sẽ có lần thứ hai." Sugimoto nói về Mèo.
"Chúng ta sẽ chết cùng nhau ở đây. Tôi nghĩ điều này sẽ làm tôi trở thành người đàn ông cuối cùng của ngài, phải không?" said một anh si tình (với một ông boss).
Còn nhiều lắm luôn.
- Art đẹp.
Nhân vật dù bị thương, mặt sẹo hay bị mất vài bộ phận thì vẫn có sức cuốn hút mạnh mẽ. Mèo-san tóc tai đẹp đẹp đẹp vuốt vuốt keo các thứ có nhiều đứa yêu thì khỏi nói rồi (ý nói nhiều fan chứ trong truyện ổng chưa có gái/trai theo ), nhưng đến ông Trung úy Trán Kim Loại kia điên thế mà ngầu kinh khủng (thật ra hồi trẻ ông đẹp trai lắm), Taginaki thì râu tóc nhìn rất men, ông chú Kiroranke thì tóc dài lãng tử (bonus quả lông ngực), anh bạn sói trắng của Asirpa thì vừa soái vừa dễ thương.
Đặc biệt, có cảnh cover bức tranh Last Supper (Bữa ăn cuối cùng) của Leonardo Da Vinci cực xịn và hàm chứa nhiều ý nghĩa. Dưới đây có spoil khá mạnh, bạn nào chưa xem manga xin ngừng đọc cái review này ở đây.
+ Bức tranh Last Supper vẽ về bữa ăn cuối cùng giữa Chúa Jesus với 12 môn đệ, mà sau đó 1 trong số họ là kẻ bán đứng Ngài.
+ Trong Golden Kamuy thì bữa ăn này diễn ra khi phe Hijikata và phe Sugimoto bất tử quyết định trở thành "liên minh". Trong đó, Asirpa ở vị trí Chúa Jesus, thánh Peter là Sugimoto, Hijikata là Simon, Mèo-san là Matthew, và đặc biệt nhất, ông chú của Asirpa tức Kiroranke chính là Juda Iscariot - kẻ bán Chúa. Nhìn vào đây người đọc bắt đầu suy đoán về hướng phát triển của các nhân vật, và mình không ngờ là có nhiều cái đúng thật. Chẳng hạn, ông chú phản bội Asirpa giống như vai trò của Judas. Sugimoto là người được Asirpa tin tưởng giao phó mọi chuyện nhất giống như Jesus trao chìa khóa nước trời cho Peter. Hijikata (trong truyện khá là ngông) thì thành lập quân đội chống chính phủ giống như Simon (Quá Khích) là thành viên của phong trào chính trị Do Thái ủng hộ độc lập chống La Mã. Còn Mèo-san aka Ogata thì ban đầu theo phe Tsurumi, rồi đến Hijikata, sau đó theo Asirpa giống như Matthew vốn là một kẻ thu thuế tội lỗi sau đi theo Chúa Jesus. Về phần Vua Vượt Ngục Shiraishi, nếu như bạn có đọc Kinh Thánh thì có thể đoán được ông này ở vị trí nào, vì ngoài Thánh Peter ra thì người thân cận với Chúa Jesus nhất trong 12 tông đồ không ai khác ngoài John.
* Điều chưa hài lòng:
Có nhân vật gây ức chế là cái cô Inkarmat, mình ghét cổ đến độ thấy cổ là auto lướt, không hiểu tại sao, chắc do cảm giác cổ cố tỏ ra nguy hiểm sao á.
Tựu trung, trên đây là những ý kiến của mình về bộ Golden Kamuy, một trong những manga thú vị và bổ não nhất mà mình đọc. Highly recommend và cảm ơn các bạn đã lết hết quả wall of text này.
#BlueCat
Nhận xét
Đăng nhận xét