[TỰ TRUYỆN]: TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH WIBU NHƯ THẾ NÀO?
[TỰ TRUYỆN]: TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH WIBU NHƯ THẾ NÀO?
Một câu chuyện có thật 100%, có lẽ thế. Đây cũng là câu chuyện của bản thân mà tôi chưa từng chia sẻ với ai. Không phải do ít bạn, hay không có bạn trong lĩnh vực này (dù đúng thế thật), mà bởi nó không cần thiết, và chẳng mấy ai có thể đồng cảm, thấu hiểu được.
Tôi không phải nói cho các bạn biết rõ mốc thời gian, nhưng như một bổn phận, ta đều biết, đó là một ngày bình thường, rất đỗi bình thường...
Tối hôm ấy, tôi đang xem TV, vùi tôi trong chăn. Mẹ tôi nằm cạnh, tay bấm điện thoại, hai mẹ con không nói chuyện. Nếu có nói, chắc sẽ lại về vấn đề học hành. Tôi chán nản. Vào thời điểm đó, tôi chưa có điện thoại, máy tính thì mẹ cấm không cho sử dụng rồi, làm sao để thoát khỏi cơn chán đây? Các kênh ưa thích đã chẳng còn gì hấp dẫn, cho dù có là một bộ phim đã từng xem cả chục lần. Và như một phản xạ, tay tôi quơ lấy cái điều khiển, bật kênh 1, và rồi chuyển kênh 2, kênh 3, kênh 4... hi vọng rằng tôi sẽ tìm được điều gì đó HBO, Cinemax, Star Movie, Disney,... hàng loạt các “tên tuổi” lướt qua ánh mắt tôi mà chẳng đọng lại tý hứng thú nào, đôi lúc chắc bạn cũng vậy rồi nhỉ?
Tạch, tạch, tạch... Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Vẫn không có gì hay ho, có lẽ tôi phải làm bạn cùng mấy chương trình quảng cáo sản phẩm này rồi. Đang có những suy nghĩ như vậy thì đột nhiên...
Tạch...
Đập vào mắt tôi là một bộ phim hoạt hình. Và các “Ngài” ạ, có lẽ, cuộc đời tôi sang trang từ đó.
Đấy là một cô gái trẻ, mái tóc cam dài với kiểu buộc lạ mắt dành được sự chú ý từ tôi. Cô gái ấy đang trong một căn phòng tối. Ờ, phim hoạt hình dù gì cũng DÀNH CHO TRẺ CON mà thôi. Với ý nghĩa đó, tôi định chuyển kênh. Đột nhiên, tay cô bấm vào một bảng điều khiển trôi nổi trên không trung, và quần áo cô biến mất, tan vào hư không như những hạt pha lê lấp lánh tuyệt đẹp, để lại một cơ thể nữ gần như khỏa thân, chỉ còn đồ lót trắng...
“Ếh??...”- Đầu tôi đang hỗn loạn.
“Ếhhhh!!!!!!...’- Lúc đó, tôi cực kỳ hỗn loạn.
T(r)ym tôi đập nhanh hơn, tôi thở dốc. Ờ, các “Ngài” biết đấy, một thằng nhóc đang dậy thì, và bạn ném vào mặt nó những điều tuyệt vời như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?
“Cái quái gì vậy?? Chẳng phải phim hoạt hình dành cho trẻ con sao? Tôi đang xem cái gì vậy? Tại sao các nhà làm phim lại làm vậy? Họ không biết xấu hổ à? Tự trọng đâu cả rồi?? Tôi muốn xem thêm. Chị ấy còn cởi tiếp đồ lót không? Bên dưới chúng là gì? Ôi Thánh Địa là đây. Chắc chắn đây không phải phim cho trẻ con rồi. Tên phim, tôi cần tên phim!!!!!!”
-Đó là những gì tôi đã nghĩ. Nhưng ngay lập tức, bằng bản năng nhạy bén của một đứa luôn luôn được HSG, “con nhà người ta” trong truyền thuyết, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bạn đọc liệu có tinh ý, nhận ra điều gì không?
Chúng ta đã bỏ quên nhân vật đang nằm cạnh tôi- Mẫu Hậu. Ngay lập tức, như một con báo Nepal vồ mồi, mẹ đánh mắt sang tôi, thấy thằng con “ngoan và đứng đắn” đang xem phim hoạt hình, thì lập tức quay sang chiếc TV tội lỗi kia. Tôi cũng nhanh không kém, như dồn hết sức để bảo vệ danh dự của tôi, tôi lập tức... chuyển kênh. Cả cuộc chiến khốc liệt này diễn ra chưa đầy một chuyển cảnh phim. Tất nhiên, tôi không quên ghi nhớ cái tên của bộ phim ấy: “ĐAO KIẾM THẦN VỰC”.
Đúng rồi đấy, Sword Art Online đấy, bộ Harem nổi tiếng nhất (có lẽ) đấy. Và đúng rồi, lần đầu được “đưa vào đời” của tôi, chính là cảnh 16.5 “huyền thoại” đấy. Mấy ai được như tôi nào. :> Cái này không phải trùng hợp, chắc chắn vậy!
Hôm sau, tôi được nghỉ học, lý do thì chẳng nhớ nổi. Mẹ thì đã đi làm, chẳng có ai ở nhà, sẽ lại là một ngày xem TV một mình đây... Nhưng không, cái gì trên bàn kia? Điện thoại? Tại sao mẹ lại để quên điện thoại trên bàn? Như có cái gì đó thôi thúc (Asuna khỏa thân), tôi cầm chiếc điện thoại lên, lên Youtube và gõ “Đao kiếm thần vực”. Nhưng tôi không xem, tất cả các kết quả cho ra đều là “Lồng tiếng”, và tôi không thích điều này. Sau một hồi tìm hiểu, tôi mới thấy bộ phim này còn một cái tên khác: Sword Art Online. Quả nhiên với đúng từ khóa, các Video có Vietsub dần hiện ra.
Và cả buổi sáng hôm ấy, tôi đã cày bộ Anime đầu tiên. Gọi là “đầu tiên” thì hơi quá, trước đấy tôi có xem Doraemon rồi, và cả YuGiOh trên HTV2 mỗi 18h30 phút mỗi thứ 2 và thứ 4 nữa. Và tất cả chỉ đề tìm Asuna khỏa thân...
Nhưng thay vì hứng thú với cơ thể Asuna, tôi hứng thú với nhân vật Kirito hơn. Tại sao lại lắm gái theo anh ấy vậy? Tại sao anh ta lại ngầu đến thế? Chơi game mà kiếm được nhiều gái đến vậy à? Tôi muốn xem nữa cơ... nhưng hết mất rồi... Và thế là tôi tiếp tục lên Youtube, tìm kiếm thêm về thể loại này (Harem). Tôi đã xem một Video của kênh nào đó (có lẽ là Top Khám Phá chăng?) với tiêu đề “Top 10 Anime giống Sword Art Online”. Và cứ thế tôi dấn sâu hơn...
Dần dần, tôi xem Anime thể loại Harem. Tôi xem Date a live, High School DxD, Ifinity Statros, Golden Boy,... và vô số bộ Anime chẳng nhớ tên. Với tôi, Harem dường như là liều thuốc cho tâm hồn thiếu hơi gái, và nó sinh ra khá nhiều tác dụng phụ... Tôi ảo tưởng nửa số con gái của lớp thích tôi, và dùng đồ đen cho mọi trường hợp (cho giống Kirito)... Và vô thức, Asuna “hoàn hảo về mọi mặt” đã thành Waifu đầu tiên của tôi, dù khi ấy tôi còn không biết định nghĩa này.
Một ngày nọ, trên đường về nhà, bạn tôi có hỏi tôi vài mẩu chuyện lặt vặt, và giới thiệu Tokyo Ghoul cho tôi. Đoán xem, tôi lại dấn thân sâu hơn nữa vào những nơi tăm tối và để rồi dẫn đến một kết luận:
“Tao là Otaku!”
Và tất nhiên, bạn tôi không còn nhìn nhận tôi là “bình thường” sau câu nói đấy.
Thời gian đấy, tôi chịu một cú sốc khá lớn, khi bị gần như TẤT CẢ bạn bè, thầy cô PHẢN BỘI. Thử nghĩ mà xem, bạn yêu quý họ, nghĩ những điều hết sức tốt đẹp về họ, để rồi không một ai thừa nhận, ném qua ném lại như một món hàng, ngay cả ước mơ cũng phải nghe lệnh họ, bạn bè cười chê, bản thân sụp đổ khi vừa chạm đến đỉnh vinh quang. Và bạn thử nghĩ xem, trong suốt 2 năm trời liên tục chịu đựng, khoác lên một cái mặt nạ, bạn bè thân thiết thì chỉ dám tâm sự với 1,2 người. Những người bạn thân nhất từ ấu thơ đột nhiên không còn trên đời nữa. Tất cả những điều đó, tại sao tôi lại chịu đựng được?
Nói không quá thì quả thực, thời gian ấy, tôi còn cười được là nhờ Anime. Nghe buồn cười nhỉ? Nghe cứ... Wibu làm sao ý. Nhưng quả thật, nhờ có nó, tôi mới vượt lên được khó khăn. Chính những suy nghĩ, dù rất Wibu như “Cố gắng học còn về xem Anime nào.”, hay “Còn khối kẻ trên Anime khổ hơn tôi, phải mạnh mẽ lên như Kirito chứ.” đã góp phần lớn. Có lẽ, Anime cho ta nhiều hơn ta nghĩ, từ những bài học có vẻ sáo rỗng, vô vị, hay những triết lý lệch lạc, nó vẫn góp phần tạo nên con người ta bây giờ và sau này...
Đó là cách mà tôi thành Wibu đấy. Câu chuyện mới kể được một nửa thôi, nên nếu bạn muốn, tôi sẽ kể tiếp phần sau khi khác nhé.
#Cáo
Một câu chuyện có thật 100%, có lẽ thế. Đây cũng là câu chuyện của bản thân mà tôi chưa từng chia sẻ với ai. Không phải do ít bạn, hay không có bạn trong lĩnh vực này (dù đúng thế thật), mà bởi nó không cần thiết, và chẳng mấy ai có thể đồng cảm, thấu hiểu được.
Tôi không phải nói cho các bạn biết rõ mốc thời gian, nhưng như một bổn phận, ta đều biết, đó là một ngày bình thường, rất đỗi bình thường...
Tối hôm ấy, tôi đang xem TV, vùi tôi trong chăn. Mẹ tôi nằm cạnh, tay bấm điện thoại, hai mẹ con không nói chuyện. Nếu có nói, chắc sẽ lại về vấn đề học hành. Tôi chán nản. Vào thời điểm đó, tôi chưa có điện thoại, máy tính thì mẹ cấm không cho sử dụng rồi, làm sao để thoát khỏi cơn chán đây? Các kênh ưa thích đã chẳng còn gì hấp dẫn, cho dù có là một bộ phim đã từng xem cả chục lần. Và như một phản xạ, tay tôi quơ lấy cái điều khiển, bật kênh 1, và rồi chuyển kênh 2, kênh 3, kênh 4... hi vọng rằng tôi sẽ tìm được điều gì đó HBO, Cinemax, Star Movie, Disney,... hàng loạt các “tên tuổi” lướt qua ánh mắt tôi mà chẳng đọng lại tý hứng thú nào, đôi lúc chắc bạn cũng vậy rồi nhỉ?
Tạch, tạch, tạch... Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Vẫn không có gì hay ho, có lẽ tôi phải làm bạn cùng mấy chương trình quảng cáo sản phẩm này rồi. Đang có những suy nghĩ như vậy thì đột nhiên...
Tạch...
Đập vào mắt tôi là một bộ phim hoạt hình. Và các “Ngài” ạ, có lẽ, cuộc đời tôi sang trang từ đó.
Đấy là một cô gái trẻ, mái tóc cam dài với kiểu buộc lạ mắt dành được sự chú ý từ tôi. Cô gái ấy đang trong một căn phòng tối. Ờ, phim hoạt hình dù gì cũng DÀNH CHO TRẺ CON mà thôi. Với ý nghĩa đó, tôi định chuyển kênh. Đột nhiên, tay cô bấm vào một bảng điều khiển trôi nổi trên không trung, và quần áo cô biến mất, tan vào hư không như những hạt pha lê lấp lánh tuyệt đẹp, để lại một cơ thể nữ gần như khỏa thân, chỉ còn đồ lót trắng...
“Ếh??...”- Đầu tôi đang hỗn loạn.
“Ếhhhh!!!!!!...’- Lúc đó, tôi cực kỳ hỗn loạn.
T(r)ym tôi đập nhanh hơn, tôi thở dốc. Ờ, các “Ngài” biết đấy, một thằng nhóc đang dậy thì, và bạn ném vào mặt nó những điều tuyệt vời như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?
“Cái quái gì vậy?? Chẳng phải phim hoạt hình dành cho trẻ con sao? Tôi đang xem cái gì vậy? Tại sao các nhà làm phim lại làm vậy? Họ không biết xấu hổ à? Tự trọng đâu cả rồi?? Tôi muốn xem thêm. Chị ấy còn cởi tiếp đồ lót không? Bên dưới chúng là gì? Ôi Thánh Địa là đây. Chắc chắn đây không phải phim cho trẻ con rồi. Tên phim, tôi cần tên phim!!!!!!”
-Đó là những gì tôi đã nghĩ. Nhưng ngay lập tức, bằng bản năng nhạy bén của một đứa luôn luôn được HSG, “con nhà người ta” trong truyền thuyết, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bạn đọc liệu có tinh ý, nhận ra điều gì không?
Chúng ta đã bỏ quên nhân vật đang nằm cạnh tôi- Mẫu Hậu. Ngay lập tức, như một con báo Nepal vồ mồi, mẹ đánh mắt sang tôi, thấy thằng con “ngoan và đứng đắn” đang xem phim hoạt hình, thì lập tức quay sang chiếc TV tội lỗi kia. Tôi cũng nhanh không kém, như dồn hết sức để bảo vệ danh dự của tôi, tôi lập tức... chuyển kênh. Cả cuộc chiến khốc liệt này diễn ra chưa đầy một chuyển cảnh phim. Tất nhiên, tôi không quên ghi nhớ cái tên của bộ phim ấy: “ĐAO KIẾM THẦN VỰC”.
Đúng rồi đấy, Sword Art Online đấy, bộ Harem nổi tiếng nhất (có lẽ) đấy. Và đúng rồi, lần đầu được “đưa vào đời” của tôi, chính là cảnh 16.5 “huyền thoại” đấy. Mấy ai được như tôi nào. :> Cái này không phải trùng hợp, chắc chắn vậy!
Hôm sau, tôi được nghỉ học, lý do thì chẳng nhớ nổi. Mẹ thì đã đi làm, chẳng có ai ở nhà, sẽ lại là một ngày xem TV một mình đây... Nhưng không, cái gì trên bàn kia? Điện thoại? Tại sao mẹ lại để quên điện thoại trên bàn? Như có cái gì đó thôi thúc (Asuna khỏa thân), tôi cầm chiếc điện thoại lên, lên Youtube và gõ “Đao kiếm thần vực”. Nhưng tôi không xem, tất cả các kết quả cho ra đều là “Lồng tiếng”, và tôi không thích điều này. Sau một hồi tìm hiểu, tôi mới thấy bộ phim này còn một cái tên khác: Sword Art Online. Quả nhiên với đúng từ khóa, các Video có Vietsub dần hiện ra.
Và cả buổi sáng hôm ấy, tôi đã cày bộ Anime đầu tiên. Gọi là “đầu tiên” thì hơi quá, trước đấy tôi có xem Doraemon rồi, và cả YuGiOh trên HTV2 mỗi 18h30 phút mỗi thứ 2 và thứ 4 nữa. Và tất cả chỉ đề tìm Asuna khỏa thân...
Nhưng thay vì hứng thú với cơ thể Asuna, tôi hứng thú với nhân vật Kirito hơn. Tại sao lại lắm gái theo anh ấy vậy? Tại sao anh ta lại ngầu đến thế? Chơi game mà kiếm được nhiều gái đến vậy à? Tôi muốn xem nữa cơ... nhưng hết mất rồi... Và thế là tôi tiếp tục lên Youtube, tìm kiếm thêm về thể loại này (Harem). Tôi đã xem một Video của kênh nào đó (có lẽ là Top Khám Phá chăng?) với tiêu đề “Top 10 Anime giống Sword Art Online”. Và cứ thế tôi dấn sâu hơn...
Dần dần, tôi xem Anime thể loại Harem. Tôi xem Date a live, High School DxD, Ifinity Statros, Golden Boy,... và vô số bộ Anime chẳng nhớ tên. Với tôi, Harem dường như là liều thuốc cho tâm hồn thiếu hơi gái, và nó sinh ra khá nhiều tác dụng phụ... Tôi ảo tưởng nửa số con gái của lớp thích tôi, và dùng đồ đen cho mọi trường hợp (cho giống Kirito)... Và vô thức, Asuna “hoàn hảo về mọi mặt” đã thành Waifu đầu tiên của tôi, dù khi ấy tôi còn không biết định nghĩa này.
Một ngày nọ, trên đường về nhà, bạn tôi có hỏi tôi vài mẩu chuyện lặt vặt, và giới thiệu Tokyo Ghoul cho tôi. Đoán xem, tôi lại dấn thân sâu hơn nữa vào những nơi tăm tối và để rồi dẫn đến một kết luận:
“Tao là Otaku!”
Và tất nhiên, bạn tôi không còn nhìn nhận tôi là “bình thường” sau câu nói đấy.
Thời gian đấy, tôi chịu một cú sốc khá lớn, khi bị gần như TẤT CẢ bạn bè, thầy cô PHẢN BỘI. Thử nghĩ mà xem, bạn yêu quý họ, nghĩ những điều hết sức tốt đẹp về họ, để rồi không một ai thừa nhận, ném qua ném lại như một món hàng, ngay cả ước mơ cũng phải nghe lệnh họ, bạn bè cười chê, bản thân sụp đổ khi vừa chạm đến đỉnh vinh quang. Và bạn thử nghĩ xem, trong suốt 2 năm trời liên tục chịu đựng, khoác lên một cái mặt nạ, bạn bè thân thiết thì chỉ dám tâm sự với 1,2 người. Những người bạn thân nhất từ ấu thơ đột nhiên không còn trên đời nữa. Tất cả những điều đó, tại sao tôi lại chịu đựng được?
Nói không quá thì quả thực, thời gian ấy, tôi còn cười được là nhờ Anime. Nghe buồn cười nhỉ? Nghe cứ... Wibu làm sao ý. Nhưng quả thật, nhờ có nó, tôi mới vượt lên được khó khăn. Chính những suy nghĩ, dù rất Wibu như “Cố gắng học còn về xem Anime nào.”, hay “Còn khối kẻ trên Anime khổ hơn tôi, phải mạnh mẽ lên như Kirito chứ.” đã góp phần lớn. Có lẽ, Anime cho ta nhiều hơn ta nghĩ, từ những bài học có vẻ sáo rỗng, vô vị, hay những triết lý lệch lạc, nó vẫn góp phần tạo nên con người ta bây giờ và sau này...
Đó là cách mà tôi thành Wibu đấy. Câu chuyện mới kể được một nửa thôi, nên nếu bạn muốn, tôi sẽ kể tiếp phần sau khi khác nhé.
#Cáo
Nhận xét
Đăng nhận xét