Những gương mặt cười bất thường trong manga
NHỮNG GƯƠNG MẶT CƯỜI BẤT THƯỜNG TRONG MANGA
Trong những câu chuyện có nhiều nhân vật, các tác giả đã làm thế nào để người đọc phân biệt được và yêu thích char này mà không phải là char kia? Ngoài việc chuẩn bị sẵn một bản chi tiết về tính cách, sở thích, ngoại hình, lai lịch... tỉ mỉ ngay từ trước và từ từ khắc họa, còn có một cách khác hiệu quả mạnh mẽ hơn là cho nhân vật đó debut với một hành động kì quái, ngược đời, trong một ngoại hình cũng rất dị và khác thường. Hôm nay người viết xin được nói đôi chút ấn tượng về những nhân vật với gương mặt tươi cười bất thường trong manga.
1. Grimmer (Monster)
Monster là một bộ rất hay và có dàn nhân vật cực kỳ ấn tượng nhưng không hiểu sao mình lại không đặc biệt thích ai, chỉ là mình luôn nhớ đến gương mặt cười của Grimmer. Tại sao Grimmer luôn cười nhỉ? Không phải vì vui, cũng không hẳn vì tính cách thân thiện. Là một ký giả tự do, bước ra từ Kinderheim 511 - một trại huấn luyện trẻ em ở Đông Đức với những thí nghiệm đáng sợ đánh nhòe và nát vụn kí ức - Grimmer không nhớ mình đến từ đâu, tên thật là gì, không nhớ rõ những gì mình đã trải qua ở Kinderheim 511, không nhớ cả những cảm xúc và cách thể hiện cảm xúc của một con người bình thường. Thứ anh nhớ nhất và làm tốt nhất có lẽ là cười - cũng là điều khó nhất mà ở Kinderheim anh được dạy. Cười khi gặp mọi người, cười khi được ăn ngon, cười khi bị tra tấn và cười cả khi thả ra từ trong mình con quái vật mang tên "Steiner vĩ đại", tẩn kẻ thù kiểu gì mà sau đó người ta không nhận ra được cái mặt. Cho ai chưa đọc Monster thì Steiner giống như một nhân cách khác của Grimmer, là "người anh hùng" xuất hiện giải cứu khi Grimmer gặp nạn và trừng trị kẻ ác. Tại sao Grimmer lại có một con người khác như vậy? Franz Bonaparta (tác giả bộ truyện về con quái vật và cũng dựa theo lý thuyết của ông mà người ta dựng nên Kinderheim) nói với Grimmer rằng: "Việc dồn nén những cảm xúc tức giận, buồn bã, tiêu cực sẽ tạo nên một nhân cách khác bên trong con người. Có điều những đứa trẻ có khả năng đó ở Kinderheim 511 đều đã tự sát rồi. Làm sao anh vẫn sống được đến bây giờ?". Ừ, Grimmer vẫn sống đó sau những chuyện kinh khủng đã xảy ra, nhưng là với những méo mó, thiếu sót, hỗn loạn của một con người mà anh đang đi tìm và sắp xếp lại. Bị Dr. Tenma bắt gặp trong bộ dạng đôi tay nhuốm đầy máu tươi, anh mỉm cười "hiền lành" bảo rằng "Steiner vĩ đại lại đến nữa rồi.". Anh kể rằng anh không thấy buồn khi mất đi đứa con của mình, rằng anh kết hôn với vợ chỉ vì người ta dạy rằng như thế giúp che đi thân phận gián điệp. Anh điều tra về nạn lạm dụng trẻ em phải chăng là vì không muốn thêm ai phải trải qua tuổi thơ như mình? Để rồi một ngày tìm thấy cậu bé Milos đứng cô độc trên cầu chuẩn bị nhảy xuống vì mẹ không cần mình, anh ôm lấy cậu, anh không cười nụ cười chuyên nghiệp ấy nữa, nước mắt đã trở về. Anh hỏi Dr. Tenma rằng, tôi cần trải qua cảm xúc này phải không, tôi đang làm đúng phải không? Trước khi chết, anh nhận ra rằng, tôi là con người mà, làm sao tôi quên những cảm xúc của mình được. Những cảm xúc của tôi chỉ lạc mất đâu đó thôi, giống như những lá thư tôi gửi đã đến tay tôi sau hàng thập kỷ. Steiner sau cùng đã trở lại là người bình thường.
2. Kamui (Gintama)
Nghe có điên không nếu mình nói rằng độ rù quyến của các bóng hồng trong Gintama cộng lại không bằng một góc của thằng bé hay cười này? ))))))))
Sở hữu mái tóc dài giống mẹ và ngoại hình bắt mắt, Kamui từ lúc xuất hiện khi nào cũng với điệu cười trên môi, và có thể nói là nhân vật ít bị dìm nhất (hầu như không hề luôn) trong bộ truyện lầy lụa và bẩn bựa ấy. Cậu cười nhiều hơn Grimmer, kiểu cười cũng khác. Điệu cười của Grimmer có nhiều thái cực, khi thân thiện ấm áp, lúc trống rỗng vô hồn, những khi cần nghiêm túc, hoảng hốt hay đau đớn thì anh không cười; còn với Kamui, đó là nụ cười thoạt nhìn rất thân thiện, tươi sáng (và đẹp đẽ), trong mọi lúc và mọi nơi, giống như một chiếc mặt nạ cậu đeo lên thường trực mà bên dưới đó là những cảm xúc thật chỉ mình cậu thấy, hay thậm chí giả vờ không cảm thấy được. Ai biết? Chắc là bé Kagura - cô em gái mạnh mẽ của cậu - biết 🙂. Nhưng mà, nếu phải đoán xem Kamui có vui lúc cười không thì mình nghĩ là có, trong phần lớn thời gian, niềm vui kiểu hơi hướm chai sạn ấy, và có một ít độc ác nữa. Lá chắn cậu tạo ra quá dày trong suốt quá trình cố gắng trở nên mạnh mẽ vì đã bất lực để người mẹ thân yêu mất đi. Cảm xúc thật là gì, quên đi, ai quan tâm chứ? Ta đâu thể giữ được người thân yêu? Ta trượt tay rồi, chìm xuống vực sâu của nỗi đau và đánh mất luôn ta của ngày thơ bé, chỉ còn biết chạy trốn mà thôi. Phải có ai đó tinh thần vững vàng, thấu hiểu (và đủ tàn nhẫn) lắm mới lột được ra lớp mặt nạ ấy, đọc chap ba người Yoroyuza + Abuto-san "thông não" thằng bé mà mình cũng thấy đau thay dù điều đó tốt cho nó. Nhưng khi Kamui đã thức tỉnh, tìm lại con người thật của mình, nụ cười trên gương mặt cậu có gì đó sinh động, vui vẻ và tự nhiên hơn.
3. Ichi (Ichi the killer)
Ichi thì không hay cười đâu, nhưng mỗi khi cười là một bầu trời fckup 😞. Biểu cảm khó đỡ, tâm trạng cũng khó đoán. Nụ cười của gã chắc là bất thường và bất ngờ nhất trong danh sách. Gã cười vì cái gì, đối phương không biết, mình không (muốn) biết và chắc chính bản thân gã cũng không biết đâu. Nhưng mà, nhìn vào nụ cười nham nhở, méo mó và không hợp lý ấy, độc giả nhìn thấy một con người bị thao túng, đi sai đường, quên cả lối về, quá khứ nhập nhằng, hiện tại hỗn loạn mà tương lai cũng mù mịt. Khác với hai nhân vật trên đều tìm lại được bản thân, Ichi, theo mình mà nói, đến cuối truyện vẫn vậy, vô vọng, dở người, có khác chăng chỉ là được thằng-giả-già kia buông tha thôi. Nụ cười về sau bớt khó đỡ hơn nhưng vẫn khiến độc giả rụng rời cả người.
À nếu bạn tò mò về truyện này thì đọc thêm review của mình ở đây: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=397871507498622&id=100219940597115&_rdr , và lảm nhảm ở đây: https://m.facebook.com/story/graphql_permalink/…
4. Miki (Kiseijuu)
Nhân vật này không tiêu biểu lắm, mình thêm vào vì thích thôi. Miki là tên con kí sinh thú hay cười để diễn tròn vai người bình thường, nhưng cười không đúng lúc và thừa liều lượng nên nhìn như phê cần, khiến người ta sợ hãi hơn là cảm thấy thân thiện 😞. Mình thích chi tiết này vì nó góp phần thể hiện được tư tưởng con người là như thế nào của tác giả. Con người ấy mà, phức tạp lắm, dù những con thú kí sinh có thông minh và học nhanh đến đâu cũng chưa chắc hoàn toàn nhập vai.
=> Vài suy nghĩ lan man về "nụ cười":
- Cười không phải bao giờ cũng tốt.
Chúng ta sống trong một xã hội thật kì lạ, nơi mà có vui hay buồn vẫn phải gượng cười. Người ta ngầm nói với bạn rằng, không nên thể hiện mình đang buồn, vì bạn buồn nghĩa là bạn yếu đuối, bạn chưa trưởng thành, bạn nhạy cảm, bạn dễ vỡ. Người ta khuyên bạn rằng dù thế nào cũng phải vui lên, tươi lên, tích cực lên, vì một ngày mai tươi sáng! Sáng sáng cái quần què. Dead inside mà ngoài mặt vẫn cười như thằng hề, thật là ngớ ngẩn. Nhưng kể cũng đúng thôi, nói ra nỗi buồn của mình có mấy ai lắng nghe, thấu hiểu và cảm thông được, giữa thời buổi con người còn mãi chạy theo vật chất, hàng đống hóa đơn, trách nhiệm làm giấc mơ ta khiếp nhược. Đeo mặt nạ cười cũng không sao, chỉ là bạn có cảm thấy sợ không, nếu một ngày nào đó trong sâu thẳm bạn chẳng còn cảm thấy nỗi buồn được nữa? Bạn có vui không khi bạn nhận ra rằng, bạn chẳng biết mình cười vì điều gì? Bạn sẽ ổn chứ khi tạo nên hàng đống bức tường, lá chắn để ngăn cách con người thật của mình khỏi mọi người xung quanh? Có ổn không nếu ta cứ mỉm cười, nhắm mắt bước đi trước những nỗi đau, bất hạnh và bất công giữa dòng đời?
- Cười nhảm, cười vô tội vạ dễ ăn đấm.
Cái này chắc cũng không cần phải nói gìnhiều nữa rồi, xin bạn hãy tôn trọng hàm răng của mình.
- Đừng luôn nghĩ mấy đứa cười nhiều là hiền hòa thân thiện mà chọc nó hoài.
Cẩn thận có ngày bạn gặp phải thèng Kamui hoặc siêu nhân Steiner ở ngoài đời là xác định hết đường về.
Thay cho lời kết, chúc bạn luôn cười đúng thời điểm và vui thật lòng ). Có nhân vật hay cười nào bạn ấn tượng hãy comment để mình kiếm truyện đọc nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét