[Manga Review]: Spirit Circle - Đừng tìm kiếm quá khứ, hãy hướng về tương lai



Một câu chuyện về mối thù dai dẳng đã kéo dài suốt 7 kiếp giữa hai kẻ thù không đội trời chung được tô điểm bởi những sắc màu rực rỡ lẫn ảm đạm của cuộc sống đang đi tới hồi kết tại lần luân hồi chuyển sinh thứ 8. Và giờ, theo chân chàng trai trẻ, ta chuẩn bị vén màn bí mật về những lần xung đột bắt nguồn từ mưu cầu hạnh phúc của cậu. 

SPOILER ALERT

-Tên: Spirit Circle
-Tác giả: Mizukami Satoshi
-Hình thức: Manga
-Số chap: 45 ( 6 vol )
-Thể loại: Action, Adventure, Romance, Supernatural, Comedy, Drama
-Tóm tắt: Okeya Fuuta có thể nhìn thấy hồn ma. Ngoài việc đó, và ngoài cái băng urgo luôn dán trên má ra thì Fuuta là một nam sinh 14 tuổi hoàn toàn bình thường. Như bao học sinh bình thường khác, cậu tò mò về cô bạn chuyển trường Ishigami Kouko. Mặc dù Kouko không tỏ ra có thiện cảm mấy với cậu nhưng linh hồn kì lạ đi theo cô lại khá thân thiện với Fuuta. Đến khi Kouko nhìn thấy vết bớt bị che bởi urgo của cậu thì mọi việc nhanh chóng phát triển theo chiều hướng không thể tệ hơn. Cô bạn dễ thương mà Fuuta muốn làm quen bỗng dưng gọi cậu là kẻ thù truyền kiếp. Không chỉ vậy, Kouko còn muốn chấm dứt toàn bộ ân oán giữa 2 người bằng vũ lực và yêu cầu một trận đấu sinh tử sau khi cậu nhớ lại hết mối thù 7 kiếp của cả 2. 

À thì, một nữ sinh chuyển trường xinh đẹp bỗng dưng muốn giải quyết cái ân oán giời ơi đất hỡi nào đó mà chỉ mình cô ta nhớ với main character, đi cùng việc protagonist của chúng ta bỗng dưng thức tỉnh sức mạnh bí ẩn từ kiếp trước và có thêm người hầu từ kiếp trước xuất hiện ở hiện tại để phục vụ mình, quá là cliché nhỉ ? Cộng thêm nét vẽ chỉ ở mức trung bình sẽ khiến không ít người đọc ngao ngán lướt qua mấy chap đầu của Spirit Circle. Nhưng hãy kiên nhẫn một chút, bởi cái tinh hoa của bộ truyện chắt lọc vào từng kiếp luân hồi của Fuuta cũng như những xung đột của cậu và Kouko ở kiếp trước. 

Kể một câu chuyện về kiếp trước và liên kết nó với thực tại không phải là điều gì quá khó khăn. Nhưng kể đến 7 câu chuyện về các đời người khác nhau, ở những thời đại và hoàn cảnh khác nhau, đồng thời miêu tả được ảnh hưởng của chúng tới con người ở thực tại lại là vấn đề khác hẳn. Với chiếc vòng linh hồn của mình, chỉ với một cú đánh không nhẹ lắm vào đầu, Fuuta có thể trải nghiệm lại cuộc đời và xung đột giữa cậu với Kouko ở từng lần đầu thai. 
Xây dựng và kể lại 7 câu chuyện tưởng như riêng lẻ mà lại có liên kết với nhau theo quy luật nhân quả, khắc hoạ từng câu chuyện với những nét đặc trưng riêng mà vẫn giữ được tính liền mạch cốt truyện không phải điều ai cũng làm được.

Trước tiên, ta hãy khái quát thứ đã tạo nên tính liền mạch cho bộ manga này dù cho timeline nhảy liên tục. 
Đầu tiên là lượng thông tin, khi ta kể đến tổng cộng 8 câu chuyện xảy ra tại các thời điểm khác nhau, những thông tin được đưa ra trở nên quá tải cho người đọc có thể tiếp nhận. Vấn đề này được xử lí một phần bởi tính đơn giản của các câu chuyện cùng với nội dung độc đáo. Nhưng, bắt người đọc hiểu, quan tâm và đồng cảm với lượng nhân vật khổng lồ là điều bất khả thi. Vì vậy, Satoshi-sensei lựa chọn số lượng nhân vật khá khiêm tốn. Những nhân vật phụ được sử dụng lại nhiều lần bởi họ, giống như Fuuta và Kouko, là kiếp trước của những nhân vật phụ mà ta quen biết hiện giờ. Ta được giới thiệu tới một nhân vật mới nhưng lại không hề xa lạ, bởi ta đã hiểu rõ tính cách còn người họ, có chăng là không thể nhớ nổi cái tên mới mà thôi. Và để hợp lí hoá việc tái sử dụng nhân vật này, tác giả sử dụng quy luật nhân quả. Những con người này không ngẫu nhiên gặp nhau ở kiếp sau mà vì kiếp trước đã gặp gỡ, đã cướp đoạt hay trao tặng nhau những thứ vô giá có dành cả đời vẫn chưa báo đáp hết. Vì vậy, định mệnh họ cuốn lấy nhau, trao cho họ cơ hội để đùm bọc người mình yêu mà không thể bảo vệ, để hi sinh cho người đã từng hi sinh cho mình, để trút nỗi hận lên kẻ sát nhân máu lạnh, để tha thứ cho kẻ đẩy mình tới bước đường cùng. Dù dàn nhân vật có bị lu mờ kha khá bởi 2 nhân vật chính, họ vẫn để lại ấn tượng cho người đọc. 

Tiếp đến là nội dung của từng lần đầu thai, một câu chuyện đơn giản xoay quanh motif sự thù hận và trả thù giữa Fuuta và Kouko lặp lại 8 lần sẽ vừa thừa mứa vừa nhàm chán. Vì vậy, mỗi câu chuyện có cái riêng của nó, và không nhất thiết trong mọi câu chuyện đều có mối thù hận kia. Mỗi câu chuyện ở một thời đại khác nhau, kể về một vấn đề khác nhau và một nỗi đau khác nhau với một điểm chung là sự mưu cầu hạnh phúc của một chàng trai. 
    +Ở cuộc đời thứ 2, ta thấy một đứa trẻ tên Fone đánh mất bản thân mình trong cơn giận khi không thể ngăn cản việc người mình yêu bị kiếp trước của Kouko hiến tế. Một câu chuyện nhanh gọn và bị thương để tóm tắt những bước đầu của nỗi hận thù. 
    +Đến lần đầu thai thứ 3, bị nỗi hận thù làm mờ mắt, chàng hiệp sĩ trẻ Vann ném ước mơ của mình xuống vũng bùn, đâm cây kiếm cao quý vào ngực người vô tội để rồi nhận lấy lời nguyền truyền kiếp và rồi sống cả đời bị kẻ thù truy đuổi. Tuy vậy, kẻ nhỏ nhen không chốn nương thân ấy vẫn cưu mang đứa trẻ mồ côi, nuôi dạy nó nên người để có rồi thanh thản mà nhắm mắt. 
    +Ở kiếp thứ 4, nhà kiến trúc lỗi lạc Flors cả đời sống trong nỗi nhục nhã tự dằn vặt bản thân bởi thứ tác phẩm không hoàn hảo, thứ tác phẩm đáng khinh của mình lại được tôn vinh hơn hết thảy mọi nỗ lực cống hiến của bản thân. Chìm đắm trong đam mê và nỗi tự nhục nhã và bỏ mặc những người quan trọng với mình, lão già chết trong cô độc.
    +Học hỏi phần nào từ cuộc sống vô tâm trước kia, chàng trai Houtaro mặc kệ đánh vọng để sống với đam mê đời mình, rồi sẵn sàng từ bỏ đời mình vì hạnh phúc của người thân. Đồng thời cậu học được cách thả thứ cho kẻ thù mình, biết về cái thứ cảm giác nhẹ nhõm khi tâm hồn không còn thù hận. 
    + Sống trong một thế giới đã gần tới bờ dốc bên kia cuộc đời của nó, Lafalle sống một cuộc sống vô nghĩa cho tới khi tìm được mục tiêu duy nhất của đời mình là bảo vệ tương lai của một sinh mệnh nhỏ bé, dù có phải đem sinh mạng mình ra đánh cược. 
    +Lần đầu thai thứ 7 chỉ là một cuộc sống bình thường của một con người có cơ hội hết lòng theo đuổi đam mê.
    +Ở kiếp đầu, khởi đầu của mọi việc là thiên tài bị cô lập Fortuna. Một kẻ lấy nghiên cứu làm niềm vui, một nhân tài không thấu hiểu cảm xúc của cả người khác lẫn chính bản thân mình. 
    +Và Fuuta ở vị trí thứ 8, cậu là một người bình thường, thậm chí là tầm thường với lực học dưới trung bình, nhưng những mối nhân duyên chưa bao giờ khiến cậu phải chán ghét cuộc đời này. 

Như đã nói, tất cả họ đều theo đuổi một niềm hạnh phúc. Fone níu kéo cái hạnh phúc đó quá mức đến mức chết tức tưởi, nhưng cậu chấp nhận việc mình đã làm hết sức có thể. Vann vẩn đục con tim bởi hận thù, nhưng nó được đả thông trong suốt bởi người con gái không chung dòng máu để có thể chết mà không nuối tiếc. Flors chết trong cô độc, trong hối hận, nhưng ông kịp tìm ra hạnh phúc thực sự là gì dù đã đánh mất nó, và ông hướng tới một khởi đầu mới. Houtaro sống một cuộc đời không dài cũng chẳng phải luôn hạnh phúc, nhưng cậu đã làm mọi điều mình muốn và mình cần, và không gì có thể phủ nhận đó là một cuộc đời hạnh phúc. Lafalle chết trong bất lực, nhưng tâm nguyện của ông đã hoàn thành, và ông không hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm. Fuuko theo đuổi ước mơ của mình, dù trắc trở nhưng cô đã có vô vàn niềm vui. Fuuta sống cuộc đời bình thường, nhưng những thứ nhỏ nhoi cũng đủ làm cậu hạnh phúc, bên cạnh người thân của mình, cậu chưa bao giờ thiếu thốn tình yêu. Còn Fortuna, chính vì không hiểu được cảm xúc của con người, cậu không hiểu được hạnh phúc, không nhận ra hạnh phúc của mình chính là những tháng ngày, những mối quan hệ đã mất. Và thay vì cố gắng hàn gắn khi còn cơ hội, thay vì hướng tới một tương lai tràn đầy hạnh phúc, cậu ta níu kéo quá khứ, tìm mọi cách để thay đổi quá khứ. Suy cho cùng, cậu ta vẫn không nhận ra niềm hạnh phúc của mình là được ở bên người thân - điều có thể dễ dàng làm được nếu hướng mắt về tương lai, mà chỉ cố gắng sống lại những kí ức phai tàn của quá khứ. Và Fortuna sẵn sàng xuống tay với người thân ở hiện tại để tìm đường về quá khứ. 

Kouko về mặt nào đó cũng là một kẻ sống trong quá khứ. Nhận biết được mối thù cửu kiếp, cô muốn trả thù kẻ đã gây ra bao đau đớn cho mình. Và cô bám víu lấy quá khứ, bám lấy góc nhìn rằng Fortuna là kẻ đại ác mà chối bỏ sự thật rằng Fuuta là đứa trẻ nhân hậu. Cho đối phương biết quá khứ để bắt hắn bị đày đoạ bởi tội ác hắn gây ra, phá vỡ tinh thần hắn bằng cách cho thấy những điều hắn làm là vô ích, như việc Fone hi sinh để phá bỏ hệ thống tế thần chỉ để 1 hệ thống tế anh hùng màn rợ không kém lên ngôi với càng nhiều người bị chết oan, với 1 mục đích cuối cùng là chứng minh “Hắn đã sai”. Nhưng, thế giới không bao giờ là hai màu trắng đen, và không có ai đúng hay sao hoàn toàn cả. Khi nghe câu chuyện về tên hiệp sĩ xuống tay máu lạnh với mình, cô hi vọng được thấy hắn trả giá. Nhưng, hắn ta không trả giá theo cách khổ sở mà cô muốn, hắn trả giá bằng cách giúp đỡ người khác, bằng cách phân phát tình thương thay vì bị nghiền nát bởi ác tâm. Còn người có nợ rồi sẽ phải trả, nhưng ta không phải sẽ luôn luôn trả người mà mình mắc nợ. Và bản thân cô cũng giống như kẻ cô ghét, có những lần cố gắng của mình không đem lại thành quả, có khi những việc cô làm vô tình hoặc cố ý gây ra đau thương cho người khác. Rồi, có lần đầu thai, sau cuộc chiến thập tử nhất sinh, cô học được cách tha thứ cho kẻ thù, để cứu rỗi tâm hồn cả 2, để kiếp sau thoát khỏi hận thù và sống một cuộc sống theo đuổi hạnh phúc của mình thay vì bị trói buộc vào những mối hận không dứt. 

Và Fuuta, một kẻ bình thường mà đặc biệt. Cậu là người bình thường với niềm vui bình thường, bị ảnh hưởng bởi cuộc sống khổ đau và cảm xúc tiêu cực trong những lần đầu thai, nhưng cậu biết dựa vào bạn bè để trở lại thực tại, để sống và cảm nhận thực tại. Nhìn vào quá khứ để thấm thía những đau thương mất mát rồi trân trọng hơn cuộc sống hiện tại. Khi Fortuna lẫn Koko chìm vào vòng xoáy thù hận một mất một còn, Fuuta chỉ đơn giản khích lệ cả 2 hãy quên nó đi, hãy để quá khứ chìm xuống, hãy tha thứ cho nhau, đừng cứng đầu phủ nhận hạnh phúc ở thực tại này nữa, bởi cái mà mọi người thật sự nên trân trọng không phải những thứ ta đã mất, mà là những gì ta vẫn có. 

Một câu hỏi của Fuuta sau khi thấy cuộc đời của Flors “Sao con người lại sống” được trả lời 1 cách đơn giản đến bất ngờ bởi Rune: “Chúng ta vẫn sống, bởi những điều tốt đẹp sắp xảy ra”. Cuộc đời luôn luân chuyển, từ những lúc lặng sóng tới thăng trầm. Ta vẫn sống trong đêm đen tối nhất vì ta tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Ta khuỵu gối vì khó khăn, không dám bước tiếp bởi quá khứ tóm chân, nhưng rồi ta phải học cách buông bỏ một số thứ đi. Để lại quá khứ để tiến lên, bỏ lại sau lưng những người anh em không thể cùng tiến bước chung đường, vứt bớt đi những cảm xúc tiêu cực đè nặng thâm tâm để bước tiếp tới ánh ban mai. 

#Raidriar

Nhận xét

Bài đăng phổ biến