[Manga Review/Recommend]: Reincarnation no Kaben – Lịch sử xoay vần, vĩ nhân tụ hội



*SPOILER nhẹ cho vài chap đầu*

Chứng kiến tài năng ở trước mắt mình, có 3 thứ cảm xúc mà con người thường cảm thấy. Sự ngưỡng mộ, sự sợ hãi và sự  đố kỵ. Bạn nằm trong nhóm nào ?




-Tên: Reincarnation no Kaben ( Cánh hoa luân hồi )
-Hình thức: Manga
-Tác giả: Konishi Mikihisa
-Số chương: 34
-Tình trạng: Đang tiếp tục
-Thể loại: Action, Mystery, Supernatural, Drama
-Tóm tắt: Cố gắng tìm kiếm tài năng tiềm ẩn của mình, Senji Touya cố gắng làm mọi thứ. Piano, sáo, hội họa, thể thao, cờ vua, aikido, karate, kendo,… tất cả mọi thứ cậu từng thử, cậu đều không thể vượt qua mức khá. Ngồi cạnh cậu là Haito, cô học sinh hay vắng mặt trong lớp và là thiên tài kendo. Nhưng không lâu sau,Touya phát hiện ra Haito không hề có tài năng mà đã lấy nó từ tiền kiếp của mình. Đào sâu tìm hiểu, cậu nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy xung đột giữa những con người chiếm lấy tài năng thiên bẩm cho mình, gia nhập cuộc chiến của những kẻ tự nhận là vĩ nhân trong lịch sử.

Câu chuyện mở đầu và diễn biến theo bước chân của kẻ khao khát tài năng Senji Touya. Như đã nói ở trên, cậu ta luôn muốn tìm thấy một thứ tài năng nào đó để thoát khỏi tình trạng bất lực hiện tại, để bước ra khỏi cái bóng quá lớn mà  người anh trai hoàn hảo để lại. Nói vậy không có nghĩa thể hiện cậu ta là một kẻ thất bại, thậm chí sự thật là ngược lại. Để chạm tới nỗi tuyệt vọng của kẻ kém cỏi nhận ra nỗ lực suông không thể chạm tới ngưỡng cửa của các thiên tài, Touya đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức đến mức đôi mắt thâm quầng thiếu sức sống đã trở thành đặc điểm cá nhân nổi bật của cậu. Tốt ở mọi thứ chưa bao giờ là đủ nếu cậu luôn đứng dưới ai đó, và những lời trầm trồ ngưỡng mộ, ghen tị dành cho “người đứng trong top 100 cả nước” chỉ khiến Touya ngày càng cúi đầu. Điểm tốt của chàng thanh niên trung học này không hề thiếu, suy nghĩ nhanh nhạy, phản ứng chính xác, tốc độ thích ứng đáng kinh ngạc, tấm lòng lương thiện ẩn sâu dưới những toan tính,… nhưng chúng đều bị sự thất vọng về bản thân đè nén và bị lợi dụng bởi ham muốn sở hữu tài năng.

Cuộc sống vô vọng của Touya cứ thế trôi đi cho tới khi gặp được con quái vật vô tư Haito le Buffett, người đã hủy diệt câu lạc bộ Kendo, đúng hơn là khi được Haito cứu lúc họ đụng mặt tên sát nhân hàng loạt Albert Hamilton Fish. Có thể vài người sẽ ngờ ngợ trước cái tên vừa rồi ( hoặc chả ai nhận ra cả ) của tên giết người hàng loạt nổi tiếng ở Mĩ vào những năm 1920 – 1930 với số nạn nhân đã lên đến hàng trăm. Tất nhiên, bộ manga này không có tag xuyên không, nên Touya không hề được đưa tới Mĩ trong quá khứ hay Albert Fish được ném tới Nhật trong tương lai, và kẻ giết người cũng không có tên là Albert Hamilton Fish, nhưng hắn có kĩ năng, có tất cả những gì có thể gói gọn trong cụm từ “tài năng giết người” của kẻ sát nhân trong lịch sử kia. Và đó cũng là lúc Touya được chứng kiến một tài năng hoàn hảo đã được trui rèn, đã làm rúng động nhân loại, đã được lưu vào sử sách. Bông hoa có độc, có nguy hiểm cho tính mạng con người đến mấy, ta vẫn không phủ nhận được sự thật là nó đẹp. Và cái tài năng kia có man rợ tới mức nào, Touya cũng không thể cưỡng lại sự đố kị đang trào dâng trong bản thân mình. Thứ tài năng quái gở đó đã được một kẻ lạ mặt lĩnh hội qua luân hồi, như việc Haito đã thừa hưởng kiếm thuật của Miyamoto Musashi bằng cách nghe thì ngốc nghếch hết chỗ nói như cứa một con dao kì lạ vào cổ mình. Khó tin đến mấy, đó cũng là một trong những nguyên nhân đã dẫn tới việc tính mạng Touya bị đe dọa cũng như  ngăn việc đó xảy ra.

Biết được sự tồn tại của luân hồi nhân, của thứ tài năng vượt qua logic hay giới hạn hiểu biết của con người, và đôi tay cậu nắm chắc lấy con dao sẽ mở ra cánh cửa luôn bị đóng kín trước mặt, dù cậu không biết được con đường đó sẽ dẫn đi đâu, nhưng dù đi lên hay xuống, tiến hay lùi, vẫn tốt hơn giậm châm tại chỗ. Chỉ một đường cắt ngọt lịm sẽ đưa cậu gia nhập hàng ngũ những kẻ tài năng, giết chết con người vô dụng khi xưa để đến với những con người cũng mang khao khát giống cậu, cũng để con dao luân hồi nếm vị máu ngọt rồi đưa mình ra khỏi thực tại cay đắng. Sẽ không có máu đổ, chỉ có cánh hoa rơi. Vậy, câu hỏi giờ chỉ có một, Touya có dám đưa con dao lên cổ và tự tử không ?

Đi qua khúc dạo đầu, giờ ta sẽ đến với món chính. Câu chuyện theo chân Touya, và khi cậu ta gia nhập Khu rừng của Vĩ nhân, nơi tập hợp những kẻ sử dụng tài năng có được vì lợi ích của nhân loại, bộ manga cũng bắt đầu giới thiệu ta với hàng loạt những Luân hồi nhân khác, với hàng loạt những tài năng dị thường khác, và tập trung ánh đèn vào xung đột giữa Vĩ nhân và Tội đồ, những kẻ đang nằm dưới mồ nhưng tài năng vẫn tiếp tục sống sót. Và đây sẽ là thời điểm cho bạn, hoặc là mặc kệ những nhân vật lịch sử được giới thiệu với chỗ tiểu sử của họ và đọc tiếp; hoặc là cười mỉm ( có thể là cười thành tiếng, điều đó phụ thuộc vào mỗi người ) mỗi khi nhận ra một nhân vật lịch sử nào đấy trong lúc nghiêng đầu thắc mắc về kẻ khác; hoặc như mình, google cháy máy suốt bộ truyện. Và nó đã để lại kỉ niệm khó quên khi mình tốn gần 30 phút để đi được một trang truyện, nhưng cũng phần nào do kiến thức lịch sử ít ỏi của mình. Cùng với mỗi Luân hồi nhân là vài tài năng đính kèm với một đặc tính riêng, một sự kiện riêng hay một thành tựu đã ghi tên họ vào lịch sử. Nhìn theo một cách nào đó, họ như những Heroic Spirit của Fate và mỗi tài năng là một Noble Phantasm, và bộ manga kể về câu chuyện xoay quanh chàng trai gia nhập cuộc chiến chén thánh không có giới hạn servant và không có cái chén uống rượu bị ô nhiễm. Những kẻ đã làm chủ tài năng, từ bỏ cái tên cũ để cống hiến và những kẻ làm đổ máu bất cứ nơi nào chúng đến đang giáp mặt nhau. Cái cảm xúc hào hứng mà Reincarnation no Kaben mang lại cho mình trong giai đoạn này không kém gì lúc mới biết và tìm hiểu về lore trong Fate series cả :3

 Lúc này, bộ manga tràn ngập cái để khám phá từ những nhân vật, thậm chí là những kẻ ngoài lề. Bạn có biết về người lính thị lực tốt đến mức có thể nhìn thấy sao vào ban ngày, về nhà toán học tiên phong cho máy tính kĩ thuật số của thế kỉ XIX có thể tính toán nhanh hơn cả người đồng nghiệp dùng máy tính, về người lính Nhật với danh hiệu “Người lính samurai thực thụ” đã đánh lừa tử thần tới 4 lần,… Và mình sẽ không spoil quá nhiều để giữ cho trải nghiệm của các bạn về danh tính của từng vĩ nhân, về tài năng của họ cũng như cách tác giả biến đổi những thành tựu, đặc điểm, tiểu sử của họ thành các kĩ năng thực sự có ích và khá mới mẻ trên chiến trường. Thêm một điểm cộng nho nhỏ, những người nắm giữ tài năng không nhất thiết phải có ngoại hình giống chủ nhân cũ của năng lự ấy, nên việc mong đợi một loli Hitler cũng không phải điều gì quá vô căn cứ :v

Sau khi viết ra một tràng dài với những danh hiệu như Vĩ nhân và Tội đồ, ta phải định nghĩa lại, chúng là gì ngoài cách gọi mà những Luân hồi nhân đặt cho nhau. Liệu Vĩ nhân có phải là những con người vĩ đại, liệu những con người mang tội có phải là Tội đồ ? Đúng hơn, cùng là những người muốn thay đổi sự bất lực của bản thân,  tại sao họ lại gọi mình là vĩ nhân hay tội đồ ? Những con người trong quá khứ với niềm tin cháy bỏng và tài năng được trui rèn đấu tranh cho cái họ tin. Nhưng nhìn vào nhiều kẻ hiện giờ, chỉ với tài năng không, không có động lực, không có lòng yêu nước, không có niềm tin mà những con người vĩ đại trong quá khứ có, liệu họ có phải là vĩ nhân ? Chỉ với tài năng, liệu con người có trở thành vĩ nhân không ? Luân hồi nhân bị trói chân bởi danh tiếng và tài năng được quá khứ ghi lại của họ, họ chỉ biết nghĩ về bản thân rằng mình là Vĩ nhân hoặc Tội đồ. Vậy những kẻ chênh vênh giữa hai thái cực thì sao, khi có người tung hô, có người căm thù họ cả trong quá khứ lẫn hiện tại thì phe nào sẽ dang tay chào đón những con người đó ? Tại sao lại cố gắng vứt bỏ cái tôi hiện tại, vứt bỏ cái tên, vứt bỏ ký ức để trở thành cái bóng của quá khứ ? Cuối cùng, vĩ nhân vẫn là con người, tự chọn con đường của mình, dùng tài năng để cống hiến. Còn những kẻ vứt bỏ những phần quan trọng không thể thiếu của của con người, để tài năng lấy được từ sự may rủi của lưỡi dao quyết định số phận mình, tự lừa dối bản thân, có xứng đáng để gọi là con người không, trước khi họ tự gọi mình là Vĩ nhân ? Và về Tội đồ, có ai trong số họ lựa chọn cái tài năng nhuốm máu của lịch sử này ? Đều là những kĩ năng giết người hàng loạt, điều khiển chiến trận hay tính toán chiến thuật, đều chưa từng nhuốm máu lần nào kể từ lúc kề con dao luân hồi vào cổ, thậm chí cả bên Vĩ nhân lẫn phe Tội đồ cũng có kẻ tắm máu người vô tội, có kẻ giúp đỡ con người nhưng tại sao họ lại bị phân biệt đối xử từ lúc được sinh ra ? Và từ góc nhìn của người bình thường, cả Vĩ nhân lẫn Tội đồ đều là những kẻ thảm hại trong thực tại phải dựa dẫm vào quá khứ. Những kẻ lang thang trong xã hội với sức mạnh hủy diệt hàng loạt, làm những gì chúng muốn, những gì chúng cho là đúng hiển nhiên là mối nguy hại lớn nhất của loài người.

Bộ manga có pacing khá ổn, dù không có nhiều sự kiện nhỏ lẻ dẫn tới trận tổng tấn công nhưng ta vãn không thấy bỡ ngỡ với cái diễn biến liên tục này. Có thể lượng lớn nhân vật phụ bị hạ chỉ trong 2-3 chap sẽ khiến bạn không vừa lòng, nhưng đó cũng là cơ hội để bạn học hỏi thêm về vài cái tên nổi tiếng trong lịch sử. Nét vẽ khá đơn giản và hài hước ở những chap đầu cùng sự thay đổi phong cách nhanh chóng trong mỗi tình huống là một điểm cộng nho nhỏ đối với mình, và càng về sau nét vẽ càng được cải thiện.

Bài viết này của mình âu cũng là để giới thiệu một bộ manga mình khá là enjoy đến với mọi người, nên mình sẽ không đi quá sâu tránh spoil quá nhiều tình tiết và ảnh hưởng tới trải nghiệm của các bạn, mong mọi người sẽ tận hưởng nó :3

#Raidriar

Nhận xét

Bài đăng phổ biến