[Light Novel Impression]: Toaru Majutsu no Index New Testament vol 9 – Kẻ phàm nhân đối mặt Ma thần toàn năng


MAJOR SPOILER ALERT

Toaru Majutsu no Index không phải là một series quá nổi ở Việt Nam dù có combo action harem mà nhiều người thích, phần lớn là do 2 phần anime không quá thành công và pha tỏa sáng của spin-off Railgun che lấp cả series chính. Dù vậy, Index vẫn có một lượng fan trung thành khá lão làng từ Light Novel. Chính vì thế mà thật sự mình có hơi lo khi quyết định viết về Index, thậm chí là viết về NT 9 – điểm nhấn có thể coi là nổi bật nhất cả series. Mà không sao, NT 9 là thứ đã kéo mình vào Index series và mình cũng không ngại nói ra cảm nhận cá nhân về một trong những vol hấp dẫn nhất xét cả trong phần Old Testament lẫn New Testament.



-Tên: Shinyaku Toaru Majutsu no Index Volume 9
-Hình thức: Light Novel
-Tác giả: KAMACHI Kazuma
-Minh họa: Haimura Kiyotaka
-Thời điểm phát hành: Tháng 1 năm 2014
-Thể loại: Action, Comedy, Drama, Fantasy, Harem, Romance, Sci-fi, Shounen, Supernatural
-Tóm tắt: Cuốn Light Novel đi luôn vào diễn biến tiếp theo của những sự kiện xảy ra trong volume trước, Ma thần Othinus hoàn thành được cây thương Gungnir và chỉ bằng một lời nói của cô ta, vạn vật ngay lập tức bị hủy diệt.

Và, trước khi đến với NT 9, hãy nhắc lại điều mà Kamachi Kazuma đã làm ở NT 8. Không có gì nhiều, ngoài việc ông đã viết ra cái cliffhanger shock nhất từ đầu series tới giờ, chỉ trong 1 dòng. Sao lại phải diễn tả dài dòng về việc thế giới sẽ tệ thế nào, nhân loại sẽ khốn khổ ra sao nếu Othinus chạm tay vào Gungnir khi bạn có thể cho cả thế giới bay màu trong một nốt nhạc ? Nói cho chính xác thì vụ “bay màu” còn liên quan tới khái niệm Phase và năng lực của Ma thần trong Index verse cũng như nhiều vấn đề khác, nhưng ít nhất thì cách diễn đoạt kia là hoàn toàn hợp lí theo góc nhìn của Kamijou Touma. Những cố gắng của cậu từ khi đụng mặt với GREMLIN , xuyên suốt từ khi được vớt lên khỏi Bắc Băng Dương, chạy ngược chạy xuôi khắp thế giới để ngăn chặn kẻ cầm đầu là Othinus đều trở thành công cốc. Đúng hơn, trái đất, nơi in dấu sự tồn tại của cậu và mọi người, in dấu những điều họ đã làm, những cố gắng họ bỏ ra giờ đã không còn tồn tại, và các thứ khác ngoài trái đất cũng vậy. Bãi tàu đắm mà cậu, Index, Misaka, Lessar, Birdway,… đang đứng trên vài phút trước bây giờ chỉ còn là một vùng trời, mà khái niệm trời đất làm gì còn tồn tại nữa nhỉ, đen kịt nơi cậu và cô gái tóc vàng bán khỏa thân kia đang “đứng trên”. Cái thực tại quá đỗi bất ngờ này chầm chậm luồn lách vào đầu của Kamijou. Cậu đang ở trong một thế giới, một địa điểm không có mặt trăng mặt trời để nhận biết thời gian, không có cột mốc nào để đo đếm không gian, và tệ nhất, cậu ở đó một mình, khi mà sự hiện diện của Othinus sẽ nằm dưới cùng trong trong danh sách những thứ sẽ trấn an cậu. Nhưng, Othinus gây ra điều này, thì cô ta sẽ có cách giải quyết nó, và Touma quay lại đối mặt với vị thần tối cao của thần thoại Bắc Âu. Dù vậy, chả có lí do nào để vị thần toàn năng phải chơi 1 chọi 1 với phàm nhân cả, và trò chơi khác của Othinus bắt đầu.

Trò chơi đó có mục tiêu rất đơn giản, phá vỡ con người của Kamijou Touma.

Well, mình có thể ngồi lảm nhảm về cách Othinus toàn năng tạo ra từng thế giới, đưa ra từng tình huống khác nhau để từ từ và dần dần bào mòn cốt lõi của Touma, nhưng làm vậy chẳng khác gì ngồi kể lại NT 9. Và mình cũng không muốn lặp lại lời của Kamachi-sensei, nên mình sẽ cố gắng tiếp cận từng thế giới theo góc nhìn khác một chút vậy.

-Version Alpha: Phần này, cùng với một cái Toaru fanfic khá hay mình đã đọc từ lâu, xoáy vào thứ gọi là bản chất của Kamijou Touma và hành động của cậu. Trước hết, ta hãy tạm thời bỏ mặc việc Touma trở thành kẻ bị truy nã toàn cầu, bị căm hận bởi mọi người, bị cô bạn cùng lớp và tên bạn thân tặng cho vài thương tích nghiêm trọng trước bị giết bởi người chăm sóc cậu từ nhỏ. Okay, bỏ qua vấn đề kia và nhìn lướt qua hành động của cậu ta từ đầu tới giờ. Touma luôn đâm đầu vào sự cố nào đó, nhìn nhận cái sai trái của nó rồi dùng nắm đấm để đánh bại kẻ thù, và kết quả là bảo vệ được ai đó cùng thế giới nhỏ bé của họ. Nhưng nhìn theo cách khác, Touma luôn lao đầu vào chuyện không liên quan tới bản thân, áp đặt suy nghĩ và phán xét của mình lên hành động của kẻ khác và dùng bạo lực để giải quyết những chuyện không theo ý mình. Đúng vậy, vẫn là những hành động ấy, chỉ là góc nhìn khác đi thôi. Vì vậy, Othinus không phải tốn công thay đổi gì ngoài quan điểm của kẻ ngoài cuộc. Bản chất của Kamijou đơn giản là kẻ không bao giờ đồng ý chuyện ngồi yên và ngó ngơ những gì xảy ra là việc làm đúng đắn, nhưng có bao nhiêu kẻ nhìn thấy điều đó từ những việc cậu đã làm ? Nếu có, hẳn kẻ đó đã chạy đến đây giúp cậu trước khi cậu bất tỉnh vì mất máu. Hoặc đơn giản là vì người đó không đến kịp, nhưng có biện hộ như vậy cũng không thay đổi sự thật rằng lúc đó, trước khi chết, Touma không có một ai, kể cả cha mẹ hay những người cậu từng cứu, ở bên cạnh mình.
 

-Version Beta: Ở Phase này, Othinus một lần nữa đụng chạm tới cách mọi người nhìn nhận cậu, nhưng lần này xoáy vào cái Self identity, nói nôm na là ý thức cá nhân. Trước hết, bạn định nghĩa một con người, một cá nhân như thế nào ? Có thể có nhiều cách để làm vậy qua sinh học, triết học hay thần học, nhưng mình muốn nói đến cái danh tính của con người, thứ làm nổi bật một cá nhân khỏi tập thể. Và danh tính của Kamijou Touma là gì ? Thứ nổi bật lên xuyên suốt Index series từ đầu tới giờ của cậu là cái tính anh hùng và luôn lao vào cứu tất cả mọi người. Vậy kẻ có cái tính anh hùng và luôn lao vào cứu tất cả mọi người có phải Kamijou Touma ? Nói vậy thì hơi mơ hồ, nhưng theo mình, danh tính con người được xây dựng bởi quan điểm, ấn tượng khách quan của người khác và chủ quan của cá thể đó đối với mình. Bây giờ, Othinus tạo ra một Kamijou Touma khác, một kẻ tin mình là Kamijou Touma, đã làm những việc Touma đã làm, được mọi người đối xử như Kamijou Touma. Cả hai đều mang quan điểm chủ quan rằng mình là Touma, nhưng kẻ có được quan điểm khách quan rằng hắn là Touma không phải cậu thanh niên đang một mình đối mặt với vị thần tối cao của Thần thoại Bắc Âu. 

Nếu Kamijou Touma là kẻ đã cứu Index, đánh bại #1 của Thành phố Học viện để cứu Mikoto, tham gia vào Nội chiến Anh, chấm dứt Thế chiến III thì chẳng phải trong thế giới này, kẻ kia mới là Kamijou Touma sao ? Vẫn là vấn đề về danh tính Kamijou Touma, mọi người nhìn nhận cá nhân mang cái tên ấy dựa trên bản chất hay hành động của chủ thể. Như ở Version Alpha, chính vì mọi người chỉ nhìn nhận hành động nên mọi kẻ đã làm những gì cậu từng làm đều có thể khoác lên cái vỏ Kamijou Touma mặc kệ tính cách hay ngoại hình có khác bản gốc tới mức nào.
 Cậu không có bằng chứng nào ngoài trí nhớ cá nhân chủ quan. Và đáng sợ hơn, trí nhớ đó có thực sự đáng tin không khi cậu đang phải đối mặt với một Ma thần toàn năng ? Sao có thể chắc chắn rằng những trí nhớ ấy không phải do Othinus tạo ra ? Thậm chí, ai dám nói chắc ràng kẻ đang khuỵu gối ở đây không phải một con rối tưởng mình là Kamijou Touma do Ma thần kia tạo ra ?

Thú thực, khi đọc tới đây, mình đã mong chờ một cách giải quyết căng não đến mức mind blowing, nhưng Kamachi-sensei lại cho Touma giải thoát chính mình bằng mưu mẹo. Có thể hơi thất vọng một chút, nhưng việc Tồ giữ được đầu óc tỉnh táo trong hoàn cảnh ấy để tìm ra giải pháp cũng là quá tốt cho một học sinh trung học bình thường rồi :v

>Có một điểm mình cần nói thêm, trong Index series không tồn tại đa vũ trụ hay thế giới song song. Đúng hơn, những thế giới mà Touma đang trải qua, dù đúng là được tạo ra bởi Othinus, vẫn là một thế giới từ đầu tới giờ. Coi Pure World hay thế giới ban đầu là một tờ giấy trắng, và các Phase ( hay còn gọi là Pha ) là bộ lọc gồm nhiều lăng kính khác nhau. Thế giới không hề thay đổi, mà các Phase bị thay đổi và bóp méo sự thật. Có nhiều cách để tác động tới Phase, và với sức mạnh của một Ma thần thì việc thay đổi bộ lọc dễ như trở bàn tay. Dù chả biết mấy về Phase, Touma vẫn nhận thấy “Không phải có hàng nghìn hay hàng triệu thế giới. Đây vẫn là thế giới của chúng ta. Suốt thời gian qua, chúng ta không hề đi đâu khác.”. Và vì vậy, cái suy nghĩ tự an ủi như “dù ở đây mình không phải là Kamijou Touma thuộc về nơi này nhưng vẫn có thế giới khác” rất khó để tồn tại và tiếp sức cho tinh thần cậu ta. But oh well, “Ở một pha nào đó” đã trở thành cái meme quen thuộc để nói về khả năng tồn tại một thế giới khác trong Index fandom rồi, nên chỗ cảm nhận riêng vừa rồi có thể không chính xác hoàn toàn. Mà, đến giờ vẫn còn nhiều vấn đề bàn luận xoay quanh Phase lắm :v

-Đi qua Beta, Kamachi đưa ra hàng loạt những thế giới khác mà Touma phải chịu trận. Và cuộc sống trong các thế giới đó, cái chết không phải là vấn đề nghiêm trọng, mà cách cậu phải sống tới khi chết mới làm người đọc nổi da gà. Ta có thể mường tượng ra thế giới mà Touma gặp liên tiếp hết biến cố này tới đau thương khác, nhưng đã có ai từng nghĩ tới việc sống bất động trên giường suốt cuộc đời sẽ kinh hãi ra sao chưa ?

-Version Iota: Oh wait, đây là non-canon. Mà thôi kệ, nếu có hứng thú với ship Tồ x Othi-chan, mình nghĩ bạn nên đọc qua cái fanfic này một lần :3

-Version Omega: Bị vùi dập bao nhiêu lần, tâm trí của Touma vẫn không hề bỏ cuộc, vẫn cứng cỏi đến đáng sợ. Nhưng nếu sự tồn tại của cậu sẽ vùi dập kẻ khác thì sao ?
Từ trước đến giờ, nguyên nhân Touma siết bàn tay phải lại để tung ra năm đấm về phía trước không thay đổi, dù là nhỏ bé như muốn bảo vệ một cô gái đang khóc hay lớn lao như đập tan ảo tưởng để với tới tương lai mà mọi người đều có thể nở nụ cười. Nhưng gờ đây, thế giới ấy ở ngay trước mặt cậu. Chỉ với một suy nghĩ, Othinus làm được toàn bộ những điều Touma đã làm cũng như những điều cậu không thể làm. Bàn tay phải kia không thể với tới những con người bị số phận vùi dập từ hàng chục, hàng trăm hay hàng nghìn năm trước như cây thương Gungnir. Chàng trai tóc nhím có thể kết thúc Nội chiến Anh, chấm dứt Thế chiến III, đưa Baggage city trở về vị trí ban đầu,.. nhưng không thể cứu được TẤT CẢ mọi người như Othinus. Và lúc này, lí tưởng của Touma va chạm dữ dội, cậu muốn trở về thế giới ban đầu của mình hay muốn hướng tới thế giới nơi “mọi người đều hạnh phúc” ? Chưa kịp hoàn hồn, Touma đã phải đón nhận một sự thật khác, rằng sự tồn tại thừa thãi của cậu sẽ khiến cái thế giới hoàn hảo này sụp đổ. Othinus bây giờ còn không thèm đoái hoài tới kẻ phàm nhân kia nữa, để mặc cậu ta tự quyết định.

Và, lúc Touma tuyệt vọng nhất, cũng là thời điểm cho Ý chí của Misaka Network ( tạm gọi là Ý chí vậy ) tỏa sáng. Thật sự mà nói, sự tồn tại của Ý chí là một cái plot device khá trơ trẽn. Đấy là cảm xúc của mình sau khi Ý chí đã được giới thiệu ở Vol trước rồi. Thử tưởng tượng người đọc chưa từng bắt gặp cuộc trò chuyện ngắn gọc giữa Ý chí và Accelerator, hẳn sự xuất hiện của ẻm còn khiến người đọc bối rối ( và nếu là mình thì còn bực tức ) với nhân vật này. Nhưng như đã nói ở trên, minh coi Ý chí như một plot device, và giờ hãy xem xét Ý chí hoàn thành vai trò của mình như thế nào. Cô đã cố nói cho cậu ta thấy, nói len nhữn thứ Touma biết mà không dám nghĩ tới, rằng thế giới này không hoàn hảo, rằng cậu bắt mình nghĩ đây là thế giới hoàn hảo để có thể buông tay.

Một thế giới đã hoàn hảo thì không thể bị sụp đổ bởi bất cứ nguyên do gì. Một thế giới hoàn hảo không thể có những con người coi nhẹ những điều quý giá mà mình đang có. Trên hết, một thế giới hoàn hảo không thể xây dựng trên cái chết của chàng thanh niên vô tội, không phải là nơi một kẻ cô độc bị đè chết bởi mọi nụ cười trên thế giới.

Gác những luận điểm kia sang một bên, cá nhân mình thấy cái thế giới hoàn hảo này không khác gì một ảo tưởng. Trước hết, riêng cái cụm “thế giới hoàn hảo” đã không lọt tai một chút nào rồi. Dù không thể tưởng tượng ra quyền năng của Othinus lớn tới đâu, cái khái niệm thế giới hoàn hảo không được giải thích kĩ, và mình cũng chẳng phải một kẻ giỏi suy đoán gì nhưng hãy xét thử vài trường hợp mà đứa trẻ cũng có thể nghĩ tới. Một thế giới ai cũng cười, không ai phải mắc bệnh thì ảnh hưởng tới ngành y, mấy việc đơn giản như việc bác sĩ thất nghiệp hay thuốc ế hàng. Thay vì để các bác sĩ nghiên cứu tạo ra vaccine hay thuốc chữa bệnh, việc xóa bỏ sự tồn tại của căn bệnh và nguyên nhân gây bệnh sẽ dễ hơn nhiều, và chẳng ai phải chịu đựng căn bệnh đó khi các nhà nghiên cứu đang tìm cách giải quyết nó cả. Để tránh các loài sinh vật khác ảnh hưởng tới con người, việc xóa bỏ sự tồn tại của các loài có thể gây hại hay  thay đổi bản năng của chúng cũng không phải là bất khả thi. Ảnh hưởng của quá trình đó lên hệ sinh thái cũng như đa dạng sinh vật ra sao, mình đành nhường chỗ cho trí tưởng tượng. Rồi áp dụng lại quá trình đó vào các mặt khác của đời sống, và ta được một thứ có cố mường tượng mấy cũng khó hình dung. Hoặc, thay vì sửa đổi yếu tố bên ngoài, có thể “nâng cấp” con người lên thành những thứ miễn dịch với mọi loại bệnh, để rồi nền y học sẽ… à mà thôi, bạn có thể tự suy đoán theo ý mình, vì đây cũng chỉ là giả thuyết thôi. Và quá trình này một lần nữa lại phát triển ra mọi mặt cho đến khi con người không còn là “con người” nữa. Khi mọi người đều hạnh phúc và thỏa mãn, họ sẽ không có thêm nhu cầu nữa. Và không có động lực để phát triển, không có trở ngại để vượt qua, con người sẽ không thể phát triển nữa. À quên, đây là cái thế giới nơi tất cả mọi thứ đều hoàn hảo cơ mà, vậy con người cũng phải là thứ hoàn hảo nào đó trong cái hệ thống vô tưởng ấy, và nhắc nhở nho nhỏ, con người không ai là hoàn hảo. Nói cách khác, thứ sinh vật hoàn hảo, dù mình không chắc nó còn là một sinh vật không, không phải con người.

Nói gì thì nó, như Ý chí đã chứng minh, Othinus không hề tạo ra một thế giới hoàn hảo. Và việc thế giới có hoàn hảo hay không chẳng phải vấn đề, mà cái mình cho rằng đáng lo nhất, chính là việc Othinus tạo ra thế giới này. Othinus toàn năng, nhưng không toàn tri, và cô ta vẫn có nhiều cảm xúc của con người bình thường. Đúng hơn, bỏ đi cái sức mạnh Ma thần, dù với lượng kiến thức khổng lồ về ma thuật, cô ta vẫn giống như một con người bình thường. Mà con người thường không trân trọng những gì dễ dàng có được. Chỉ với một suy nghĩ, Othinus kiến tạo lại cả thế giới này, và để làm điều ngược lại, Othinus cũng không mất gì hơn một ý nghĩ trong đầu. Ngay từ đầu, cô ta không hề nhắm tới cái thứ như hòa bình thế giới, riêng việc cô ta tạo ra cả cái thế giới hạnh phúc này chỉ để phá vỡ con người của Kamijou Touma cũng đủ để thấy thế giới này rẻ mạt thế nào trong con mắt của Ma thần. Chả có gì đảm bảo cô ta không phá hủy thế giới này ngay sau khi Kamijou Touma chết cả. Và cả sau nữa, ai biết một kẻ độc tài sẽ làm gì với đế chế của mình khi hắn không coi trọng bất cứ thứ gì trong đế chế ấy ?

Khi bị dồn tới đường cùng, sống không được, chết cũng chả xong, Touma bật ra cái phần sâu thẳm nhất trong cậu, cái tôi dường như bị đè nén quá dài cũng đã bộc ra. Nhiều người không thích Touma vì cái suy nghĩ muốn cứu tất cả mọi người cao thượng cậu ta dường như quá khó để đồng cảm, nhưng bây giờ cậu đang bộc lộ cái phần “người” nhất của mình. Emiya Shirou muốn trở thành anh hùng chính nghĩa đến mức bị ám ảnh bởi nó, nhưng vẫn không ít người đồng cảm với cậu ta vì cái phần người của cậu. Không phải là thánh nhân, Shirou là con người bình thường ngưỡng mộ cái ước mơ cao đẹp kia, và lấy mong ước chấm dứt cái địa ngục cậu từng đi qua làm điểm tựa sâu thẳm để vùng lên. Touma cũng vậy, cũng xuất phát từ những mong muốn bình thường nhất của con người “Chẳng qua tôi luôn thấy ai đó đang kiềm nước mắt của mình trong tình huống vô cùng đau khổ thôi. Họ có khóc miết thì cũng chẳng ai phàn nàn, ấy thế mà họ vẫn ráng kiềm nén.…Tôi không thể để chuyện tiếp diễn như vậy được”. Và Touma cũng là con người, cậu biết sức mạnh mình có hạn. Khi nhìn thấy Othinus giải quyết tất cả những việc cậu có thể làm lẫn không thể làm dễ dàng như vậy, chẳng khác gì phủ nhận toàn bộ những gì cậu ta làm. Touma biết mình đã cố gắng thế nào, đau đớn ra sao trong quá trình ấy. Càng hiểu rõ, Touma càng thấy bất lực trước sự thật Othinus có thể làm nó dễ dàng thế nào. Và không chỉ vậy, cậu ta muốn nhìn thấy mọi người cười, và muốn cười cùng họ. Trong khi ả Ma thần từ đâu ra kia một tay phủi bỏ toàn bộ mối quan hệ hết sức quý giá ấy, thì không ức sao được. Nói hết nỗi lòng của mình với Ý chí, cái phần nhỏ nhen trong con người, trong suy nghĩ của Kamijou Touma dần tuôn ra. Nó nhỏ nhen, không có nghĩa là nó sai trái. Đúng hơn, đây là cái mưu cầu hạnh phúc mà bất cứ con người nào cũng có, là những thứ tối thiểu cậu đáng được hưởng từ những gì mình đã làm. Touma đã giúp đỡ người khác rất nhiều lần, có lẽ đã đến lúc cậu cần tự giúp mình.

Thứ tiếp sau cuộc nói chuyện đã tạo động lực cho Kamijou Touma tiến bước, hiển nhiên là một trận chiến giữa Ma thần tối cao và Phàm nhân.

Cuộc chiến ấy, từ tên gọi, ta đã biết được kết cục. Nó không phải trận chiến, mà là trận thảm sát. Số lần cậu thanh niên tan xác đã vượt qua mức một Ma thần có thể ước lượng được. Nhưng cậu ta vẫn ở đây để chiến đấu với cô, không phải vì sức mạnh đặc biệt gì của cậu ta, mà vì Ma thần vẫn đảo ngược thời gian mỗi lúc cậu chuẩn bị tan biến hoàn toàn về thời điểm bắt đầu cuộc chiến. Làm vậy, để đè nát tâm trí của kẻ phàm nhân hoàn toàn, lần này là bằng vũ lực. Nhưng, như Kamachi-sensei mô tả, việc con Boss cuối giết người chơi level thấp vô hạn lần khác hẳn với việc tên level thấp chiến đấu với Boss cuối vô hạn lần. Việc lặp đi lặp lại một việc quá dễ dàng sẽ nhanh chóng đem lại sự chán ngán, nhưng mỗi lần thử thách tìm cách giải quyết một vấn đề khó khăn lại thú vị theo cách riêng của nó. Hơn nữa, cậu có thể gục ngã bao nhiêu lần cũng được, nhưng cô chỉ cần ngã một lần là đủ. Cuộc chiến cứ tiếp tục, tới thời điểm Othinus phát điên, hoặc tới thời điểm Kamijou đủ sức làm Othinus phát điên. Và cậu đã làm được, bằng cách né trách một cách hoàn hảo đòn tấn công của Ma thần. Nghe có vẻ ngầu, nhưng đó việc đọc rõ được đòn đán đối phương sau vô hạn lần giao đấu cũng không khó đến vậy, cơ thể cậu đã tự nhớ lấy đòn đánh đó và phản xạ vô thức như cách  ta vô thức rút tay lại khi chạm vào vật nóng. Và Othinus, có vẻ đã giận quá mất khôn, không dùng những sức mạnh hủy diệt diện rộng hay đến cận chiến với cậu ta như hồi ở Baggage city mà liên tiếp tung ra những đòn đánh cậu ta né vô cùng dễ dàng ( hoặc có thể đơn giản là do plot armor ). Cuộc chiến cứ tiếp diễn, cho đến khi Othinus không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Và trong lúc cuộc chiến xảy ra, ta lại được tìm hiểu về người con gái mỏng manh yếu ớt đã xé nát Imagine Breaker hay bóp nát thứ đã khiến Fiamma cánh hữu sợ xanh mặt. Trong các trận chiến, Othinus chưa từng cướp đi Imagine Breaker trong cánh tay phải của Touma, dù hủy diệt Touma vô số lần, Ma thần vẫn vô thức bảo vệ cái cánh tay phải ấy. Dễ hiểu thôi, Imagine Breaker là tập hợp niềm hi vọng của các pháp sư, đúng hơn là của Ma thần. Và Othinus không phải ngoại lệ. Trở lại với vấn đề Phase, một Ma thần có thể dễ dàng thay đổi Phase tùy ý, nhưng chẳng có khẩu lệnh dạng “trở về ban đầu” nào cả. Trong quá tình tô vẽ bức tranh mang tên Thực tại trước đây của Othinus, cô đã xóa đi vẻ ngoài ban đầu, nơi mà cô thuộc về, và không còn nhớ rõ về cái thế giới gốc ấy. Cô có thể tha hồ tô vẽ thêm, nhưng chả có cái Ctrl + Z nào. Vì vậy, nếu muốn trở về thực tại ban đầu, cô có 2 cách. Tô lại bức tranh sao cho nó trở lại như ban đầu, nhưng cô còn không nhớ về cái ban đầu đó. Dù có tô lại một bức tranh y hệt, liệu Othinus có thể tự nói với mình rằng nó đã chính xác không ? Dù có tạo ra cái gì, tô vẽ bao nhiêu, Othinus vẫn không có gì để đối chiếu, để khẳng định rằng mình đã đến đúng nơi. Hoặc là dùng Imagine Breaker làm móc xích để kéo về thế giới ban đầu. Chính vì vẫn hi vọng được trở lại, Ma thần một mắt luôn vô thức bảo vệ cánh tay phải kia. 

Trở lại với cuộc chiến, phút nóng giận thiếu su nghĩ đã khiến Othinus ném ra cây thương biểu tượng cho quyền lực vô hạn của mình. Và cũng chỉ chờ có thế, Imagine Breaker vô dụng từ đầu vol tới giờ đã có cơ hội tỏa sáng, xóa bỏ Gungnir cùng cái quyền năng tối thượng đi kèm với nó. Mất đi Gungnir, Othinus điên tiết dùng đến vũ khí cuối cùng: cây nỏ vô danh xé toạc thực tại. Lúc mũi tên thứ 10 xuyên phá từ ngực tới hết phần chân của Kamijou Touma, để lại một mảng thịt nói lắm vcc dù chả còn phổi nữa, Othinus mới nhận ra một điều. Có thể cô muốn trở lại thế giới ban đầu của mình. Có thể cô muốn quên đi cái thế giới đó để bước tới và thỏa mãn ở một tương lai nào đó. Nhưng cái cô muốn, cuối cùng là một người có thể thấu hiểu cô, một người hiểu cái cảm giác lạc lõng bơ vơ giữa muôn vàn thực tại, một đứa trẻ lạc khốn khổ bị nghiền nát bởi thế giới hạnh phúc khác. Đúng ra, ngay từ đầu, Othinus muốn trở lại thế giới cũ vì có thể nơi đó sẽ thấu hiểu cô ấy, nhưng, tồn tại một thế giới khác, một thế giới chắc chắn có kẻ thấu hiểu cô. Giờ đây, kẻ đó đang ở trước mặt cô, buông thõng cánh tay. Và lựa chọn chỉ có một. Và căn bệnh Kami-yan vẫn không thấy dấu hiệu dừng lại :v

Mở mắt ra, Touma trở lại thế giới ban đầu của mình. Và cậu nhận ra, đây không chỉ là thế giới của mình, đây chính là Version Alpha, chỉ khác là người ở trung tâm không phải Kamijou Touma mà là Othinus. Bản chất của Kamijou Touma là kẻ không thể bỏ mặc người khác trong đau khổ, hướng tới cái tương lai mà mọi người đều có thể nở nụ cười. Điều đó không hề thay đổi dù cậu có đi qua bao thế giới, thì chẳng lí do gì nó lại thay đổi ở thế giới này cả. Và cậu ta đứng về phía con người tội nghiệp sắp bị thế giới đè bẹp. Rồi Kamachi-sensei kết thúc NT 9 bằng cái cliffhanger còn đáng sợ hơn cái đã kết thúc NT 9 :v

Xuyên suốt NT 9 là một tông giọng khá trầm khi từng lớp của con người Kamijou Touma bị bóc ra. Đây cũng là điểm cho nhiều fan của Index series thật sự nhận ra người anh hùng của Thế chiến III vẫn là con người, và luôn có thể đồng cảm với chàng thanh niên ấy. Nó cũng đánh dấu một bước ngoặt đáng kể khi biến trùm cuối của máu lạnh của GREMLIN thành một cô gái đáng thương yếu ớt và tẩy não đại bộ phận fan khi xóa hoàn toàn ấn tượng ban đầu của họ về một Ma thần không hoàn chỉnh đánh bại Imagine Breaker mà không tốn sức cũng như những việc cô đã làm. Sau 8 vol của New Testament, ta đã đến một cao trào hồi hộp xứng đáng với sự xây dựng từ đầu New Testament, và cao trào này kết thúc như một bậc thang dẫn tới cái cao trào quy mô hơn nữa ở NT 10. Cái tông giọng u ám lấp đầy vol này như cách Touma tan vỡ dần dần, và cả trận đấu cuối cùng diễn ra trong một đêm đen, nhưng Kamachi-sensei vẫn có thể lồng những giai đoạn tươi sáng hạnh phúc, thậm chí là fanservice vào ở Ver Beta và Ver Omega, nhưng tất cả chỉ để phản ánh lạ cái thực tại tăm tối của Touma trong toàn bộ các trường hợp ấy. Vẫn là lối dẫn chuyện hấp dẫn của Kamachi-sensei và mình không có chút phàn nàn nào về nó. Xét đến phần hình ảnh ít ỏi, Haimura vẫn làm một công việc tuyệt vời với những bức minh họa của mình. Và có lẽ nào Ý chí của Misaka Network sẽ thành bezt gurl mới :v

Bài viết này là phần cảm nhận của mình về NT 9, nên chắc chắn sẽ có chỗ dông dài thừa thãi hay bộc lộ khó hiểu, mọi người cứ thoải mái góp ý về nó.

Btw, Touma x Suffering OTP
Và Index III tệ hơn mình mong đợi nhiều :((

#Raidriar

Nhận xét

Bài đăng phổ biến