[Manga Discussion]: Một vài nguyên nhân mình thích BokuBen :3
Có lẽ mình không cần giới thiệu quá nhiều về BokuBen đâu nhỉ, khi mà nó là một trong những bộ manga rom-com harem nổi tiếng nhất hiện giờ. Dù có hơi lép vế so với người hàng xóm thân thiện 5 tô bún, nhưng bù lại, cái fandom yên bình của BokuBen là đủ cho mình rồi. Vẫn là một series harem romcom thường thấy với dàn gái lộng lẫy đủ thể loại, nam chính tốt bụng đến mức ngây thơ cùng hàng loạt những sự kiện ngớ ngẩn hài hước để xây dựng dàn harem, toàn công thức cũ được xào lại. Nhưng mình hoàn toàn không có vấn đề gì với phần xây dựng điển hình đã xuất hiện nhan nhản đó, thậm chí, chính vì đã làm tốt những điều cơ bản đó nên BokuBen mới có được vị trí hiện giờ. Và giờ, mình sẽ đi sâu một chút vào những điểm cộng ấy của BokuBen.
*Lưu ý, đây là bài “một vài nguyên nhân mình thích ...”, nên tất nhiên mình sẽ chỉ tập trung vào ưu điểm của bộ manga.
Đầu tiên là phần hình ảnh, tất nhiên rồi, nó là phần quan trọng nhất nhì của một bộ truyện phụ thuộc cực nhiều vào gái. Nguyên nhân đầu tiên khiến mình chú ý tới bộ manga này cũng như khiến mình click vào đọc thử là vì trang bìa của nó đập vào mắt mình. Và ấn tượng đầu tiên của mình về nét vẽ lẫn cả bộ manga là Nisekoi. Yep, cái nét vẽ của Nisekoi đập thẳng vào mắt mình từ chap đầu tiên. Nét vẽ dễ thương điển hình của romcom cộng với việc mình từng khá thích Nisekoi ngay lập tức chiếm thiện cảm của mình. Dù là ở biểu cảm nhân vật, nét vẽ chibi, fanservice hay bất kì khung hình nào, người đọc luôn được thoả mãn về thị giác.
Tiếp theo, về set up của truyện. Cái harem của Nariyuki xuất phát từ việc cậu phải làm gia sư cho dàn gái của truyện, không phải điều gì quá mới mẻ đến mức người đọc phải trầm trồ, nhưng vẫn là một luồng gió mới pha chút sáng tạo, ít nhất là đối với mình khi mới tìm ra bộ này. Và tạ ơn chúa là bộ truyện romcom xoay quanh việc học này có liên quan tới việc học, chính xác hơn là bộ school life này có vấn đề học hành trong đó. Mình không quá săm soi vấn đề các bộ school life không có việc học, nhưng lâu quá cũng thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất trong cái thời niên thiếu ngồi ghế nhà trường không phải là trái đất bị hủy diệt, cũng chả phải ế suốt gần chục năm, mà là làm cho đủ chỗ bài tập và kiếm điểm kìa. Nó là một trải nghiệm mang đầy tính địa ngục/thiên đường cho bất cứ học sinh nào, nên đừng có vứt nó đi một cách phũ phàng như thế. Sự tồn tại của một bộ xây dựng trên việc học như BokuBen, những kiến thức, công thức nó đưa ra là hàng thật, và cả việc những mẹo học nó nhắc đến đều có thể thực sự áp dụng làm mình vui khôn tả. Mà, nói gì thì nói, phần học hành không được đưa ra đủ nhiều để thỏa mãn mình, nhưng có đã là quá tốt rồi.
Thứ ba là format của truyện. Cái format episodic khá thích hợp với một bộ giải trí hàng tuần. Mỗi tuần là một mẩu chuyện dễ thương ngẫu nhiên cho lần lượt từng team gáy trong hoà bình. Có lẽ chủ yếu vì lí do này mà BokuBen thiên về tính giải trí hơn 5toubun.
Đến phần không thể thiếu của bất kì harem nào là waifu war, BokuBen ( từng ) khá thành công trong việc tạo nên thế cân bằng giữa các gái khi mọi người đều có khả năng thắng. Các team liên tục được thoả sức mà gáy dù ai cũng nằm lòng câu “nói trước bước không qua”. Thậm chí từng có giai đoạn cô bạn thời thơ ấu lại dẫn đầu trong cuộc đua thuyền này. Nhưng hiện nay, tình thế có vẻ đã ngã ngũ khi hai người duy nhất mà mình cho rằng còn cửa thắng là đại chiến hạm sensei và tàu ngầm Fumino. Hơn nữa, đây là Shounen Jump nên route sensei có khả năng cao sẽ ngã khuỵu trước vạch đích. Thành thật mà nói, mình sẽ cực kì ngạc nhiên nếu người thắng không phải là Fumino ( và mặc kệ cái anime đi ).
Và phần đặc biệt nhất, ý tưởng chủ chốt khiến mình viết bài này chính là ở dàn nhân vật. Tất nhiên rồi, một bộ harem có thành công hay không phụ thuộc rất nhiều vào việc dàn gái được yêu thích thế nào. Khỏi nói về phần tạo hình nhân vật bởi ai nhìn vào cũng thấy rõ các gái được chăm chút, tỉa tót tới mức nào. Ta có những kuudere ngực to, ngực phẳng hoàn hảo, bạn thời thơ ấu, smug loli lẫn sensei gap moe, nhưng tất cả điều đó không quan trọng ( lắm ). Thứ khiến mình thật sự thích dàn gái của BokuBen là cách mà mỗi nhân vật chính được định hình, được xây dựng xuyên suốt cái series này.
Một vấn đề không nhỏ của thể loại harem ngày càng bị bão hoà hiện nay là việc các nhân vật nữ trong dàn harem được tạo ra với mục đích duy nhất là rơi vào harem. Sự tồn tại của họ không có ý nghĩa gì ngoài mở rộng dàn gái, tô đậm cái tag harem của bộ truyện. Một câu hỏi mà mình hay hỏi khi đọc các bộ harem mình thích là “Thử xem xét waifu của bạn, nếu tách họ ra khỏi tên protagonist thì họ còn lại gì, nhân vật ấy còn sót lại điểm nhấn gì ?”. Tất nhiên, một số nhân vật chỉ bộc lộ ưu điểm của mình khi đặt họ gần tên protagonist, hay sự đáng yêu, dễ mến của họ chỉ hiện ra khi họ yêu. Cũng có những nhân vật mà theo như plot giới thiệu, họ sống chỉ vì người mình dành tặng cả trái tim cho. Nhưng, từng người đó, dù thế nào vẫn là một nhân vật riêng. Điều mình muốn nhấn mạnh là việc giá trị của một nhân vật nữ phụ thuộc quá nhiều vào kẻ sát gái ngây ngô mà cô ấy yêu. Quay trở lại với BokuBen, đối mặt với câu hỏi trên, từng nhân vật nữ chính trong truyện đều có điểm nhấn riêng của mình, nổi bật nhất là ở ước mơ của họ. Fumino muốn nghiên cứu thiên văn học vì tình yêu với mẹ, Ogata muốn học tâm lí xã hội vì muốn giỏi hơn ở boardgame – mối liên kết cô với người bà quá cố, Uruka đam mê bơi lội tới mức cô có thể dẹp tình yêu sang một bên để theo đuổi mục tiêu, Asumi dõi theo bóng hình của cha mình và thừa hưởng lòng nhân hậu muốn giúp đỡ con người của một bác sĩ, Mafuyu-sensei nhìn nhận từ sai lầm của quá khứ để cố hết sức giáo dục học sinh của mình. Mọi người đều có động lực riêng, mục tiêu riêng, và Nariyuki chỉ giúp đỡ họ hướng tới mục tiêu của mình. Qua các mini arc thì tính cá nhân nổi bật của từng người ngày càng được tô đậm. Fumino biết được đam mê của mình còn truyền lửa cho người khác, Ogata học được cách thấu hiểu cảm xúc của mọi người và đặc biệt là của cá nhân, Asumi nhìn thấy nguồn gốc của ước mơ của mình để tiếp bước khi đang lạc lối, Mafuyu-sensei biết được rằng nỗ lực của mình không phải là sai lầm, và Uruka học cách trở nên can đảm hơn, thành thật hơn. Tất cả vẫn đi trên con đường của mình, với cú hích tinh thần từ our boi.
Nói đến nhân vật thì người mà mình thích nhấ, bằng một cách bất ngờ nào đó, lại là Nariyuki. Khá là lạ khi tên nhân vật chính nhát cáy trong harem manga lại là người được yêu thích nhất, nhưng quá trình biến đổi từ Nariyuki thành Moeyuki trong mắt mình cũng khá đặc biệt. Trên hết là nhờ sự thay đổi tạo hình nhân vật của cậu. Những đường nét sắc nhọn và tính cách, biểu cảm hơi đểu cáng được thay thế bằng những nét mềm, tròn trịa, đôi mắt to tròn lấp lánh hao hao giống tạo hình của nhân vật nữ giúp người đọc vô thức có thiện cảm hơn. Vẫn là một tên tốt bụng thường gặp, nhưng bản thân nhân vật Nariyuki có những đặc điểm, nội tâm riêng biệt đưa cậu thoát khỏi vị thế self-insert character và trở thành một người mà ta thật sự có thể đồng cảm. Nariyuki từng bộc bạch rằng cậu chỉ có việc học, và chỉ biết học để giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình. Ước mơ của cậu là gì, điều gì cậu muốn đạt được sau khi hoàn thành việc học, đam mê của cậu ra sao, Nariyuki chưa từng biết. Để rồi khi tiếp xúc với những thiên tài không ngừng đối diện với khó khăn trên con đường hướng tới ước mơ, cậu lặng lẽ nhìn ngắm mà ngưỡng mộ những cô gái hậu đậu vô vọng ấy. Và rồi, trong quá trình kèm cặp cho họ, Nariyuki nhận ra đam mê thật sự của mình về việc dạy học, và quyết định sẽ theo đuổi đam mê ấy từ con số không như những con người cậu thầm ngưỡng mộ, để có thể xứng đáng đứng ngang hàng với họ. Với tâm thế như vậy, người con trai, người anh cả chỉ biết nghĩ cho gia đình lần đầu tiên cúi đầu cầu xin một điều ích kỉ. Lần đầu tiên, cậu ta đặt ước mơ của mình lên trên mọi thứ, và không một bậc sinh thành nào không ủng hộ cho đứa con của mình đi con đường riêng mình cả. Một Nariyuki suốt bao nhiêu chương truyện dạy học cho người khác, cuối cùng cũng biết tự kèm cặp chính bản thân mình. Điều đó, điều nhỏ nhoi đó đã tách cậu ra khỏi rất nhiều tên nam chính harem tốt bụng khác mà mình biết.
Bên cạnh đó, có một vài trang truyện nhỏ làm mình hơi giật mình khi đọc tới. Đúng, đây là một bộ romcom harem, nhưng nó liên quan tới việc học, và nó bảo gồm những điều đơn giản mà ta có thể chưa từng nghĩ tới về việc học. Thi thoảng, ta lại bắt gặp sự tranh đấu giữa tài năng và đam mê dù chưa bao giờ nó đưa ra một câu trả lời chung cuộc, vì thật sự không có câu trả lời đúng nào cả, chỉ có những nỗ lực in đậm trong từng dấu chân hướng tới câu trả lời. Và trong khi việc học bị áp đặt quá mức vào điểm số, vào sự lo lắng cho tương lai, ta quên mất đi bản chất của việc tiếp thu kiến thức. “Ta học vì muốn hiểu được thứ ta muốn biết”, chẳng phải nó vốn luôn đơn giản như vậy sao ?
#Raidriar
Nhận xét
Đăng nhận xét