[Manga Review]: Blue Heaven – tại một thế giới giữa đại dương



Chúng ta đang ở trên con tàu sang trọng nhất thế giới, hưởng thụ cái xa hoa tới tột cùng của nhân loại, và chả có tảng băng trôi nào ở xung quanh cả, đây chắc chắn sẽ là chuyến du thuyền tuyệt vời nhất từ trước tới giờ cho các hành khách của con tàu Blue Heaven. Chắc chắn rồi...

SPOILER ALERT


-Tên: Blue Heaven
-Tác giả: Takahashi Tsutomu
-Hình thức: Manga
-Số chương: 25
-Thể loại: Action, Psychological, Seinen
-Tóm tắt nội dung: Trên hành trình của mình, chiếc du thuyền xa hoa nhất thế giới Blue Heaven giải cứu một con tàu đánh cá gặp nạn và 2 còn người sống sót. Nhưng không lâu sau khi được đưa lên chiếc du thuyền hạng sang, một trong hai người được cứu kia lộ rõ bản chất là một kẻ giết người hàng loạt rồi trà trộn vào những hành khách trên thuyền. Và công cuộc truy tìm, bắt giữ hắn ta phải được tiến hành ngay lập tức. 

Đồng tác giả với tuyệt tác Hito Hitori Futari, Blue Heaven là một câu chuyện khá ngắn gọn khai thác các khía cạnh của con người được thể hiện trong cái hỗn loạn, cố gắng sống sót của mình. Bộ manga có pacing ổn dù có hơi ngắn, các sự kiện diễn biến khá tự nhiên, liền mạch. Diễn biến từ từ chậm rãi ở nửa đầu như cái cách cuộc truy tìm lặng lẽ diễn ra, xây dựng cho tới cao trào khi tên sát nhân lộ diện, và chuyến du lịch chính thức trở thành một chiến trường sống còn hỗn loạn với hàng loạt những sự kiện kinh hãi liên tiếp. Plot bạn đầu khá dễ đoán, nhưng nó lại bẻ lái tới những diễn biến khôn lường. Nhưng chỉ với 25 chap, chắc chắn vẫn sẽ có những chỗ không được phát triển, khai thác hoàn toàn cũng như ta không có đủ thời gian để hiểu, để relate với các nhân vật, dù dàn nhân vật không nhiều. 

Trong dàn nhân vật khiêm tốn nổi bật lên 3 người Seiryuu, Galph và Natsukawa, 2 kẻ điên loạn giữa cuộc sống bình thường và một cô gái tỉnh táo giữa cái hỗn loạn.
 Cả Seiryuu và Galph đều là những con quái vật, nhưng quái vật được tạo thành, không phải sinh ra. Dù kẻ sống trong giàu sang còn tên lăn lộn để kiếm sống nhưng cả hai được nuôi dạy để trở thành quái vật.
Seiryuu được tiếp xúc với cái tiêu cực, và chỉ được tiếp xúc với chúng từ khi còn rất nhỏ. Hắn không hiểu nổi cảm xúc của con người, không hiểu cách suy nghĩ của con người. “Nếu mọi chuyện có thể giải quyết bằng lời nói thì đã không có kẻ nào lái máy bay đâm vào toà nhà”, câu nói đơn giản đó tóm gọn suy nghĩ của Seiryuu lại, tự thân hành động để bảo vệ bản thân, vậy là chắc chắn nhất. Hắn xem xét con người như cách con người quan sát loài vật khác để học hỏi về chúng.
Galph cũng vậy, hắn được nuôi dạy với mục đích trả thù thay người cha của mình, và đó là tất cả những gì hắn biết. Và khi không còn cái gì để giết, mục đích sống của hắn bỗng dưng thiếu hụt. Ít nhất là cho tới khi hắn gặp một tên thú vị để giết thời gian. 
Natsukawa, đối lập với những kẻ kia, là một người sống và trân trọng cuộc sống, ôm chặt những cảm xúc nhỏ nhoi quý báu. Cô dù trong hoàn cảnh nào đều chưa từng mất đi nhân tính. Ở trên một con tàu sắp chìm, cô ưu tiên nhiệm vụ của một nhân viên là cứu lấy hành khách. Đứng trước kẻ sát nhân có cảm tình với mình, cô thẳng thừng phủ nhận thứ tình yêu méo mó giả tạo của hắn và lên án hành vi của tên sát nhân ấy. Kể cả khi cố cứu lấy mạng mình, cô vẫn tin hành động cứu lấy mạng sống chính mình của con người không phải luôn luôn là ích kỉ, hèn nhát, vì một cuộc đời không phải là thứ để ta hoang phí. 

Kể cả khi có một kẻ điên nào đó có vũ khí hạt nhân với khả năng hủy diệt cả thế giới, loài người vẫn không thể chạy thoát ra ngoài hành tinh này được. Và Blue Heaven với đầy đủ loại người và sắc tộc cũng không khác gì hành tinh ấy cả, 1 thế giới lênh đênh giữa biển. 

Trên cái thế giới đó, khi mạng sống được đưa lên bàn cân, những cái xấu xí và đẹp đẽ nhất của con người sẽ lộ ra. Vứt bỏ cảm xúc lẫn lí trí, để lại bản năng sống còn để tranh đấu cho mạng sống mình, đó là biện pháp cuối cùng khi mọi hi vọng đã mất. Nhưng, con người lại chọn cách đó trong khi còn vô vàn lựa chọn khác, vì đó là cách dễ dàng nhất. Không giống như một tai nạn hay thảm hoạ tự nhiên mà hầu hết mọi người đều phải cay đắng chấp nhận, việc có một tên sát nhân gây ra những hậu quả tệ hại hơn nhiều. Để cô lập tên sát nhân chưa rõ danh tính, họ dồn những người chung sắc tộc với hắn lại. Một sự phân biệt chủng tộc bỗng dưng được hình thành bởi mong muốn đảm bảo an toàn cho bản thân. Và những kẻ ở vị thế ăn toàn sẵn sàng xả súng không phân biệt xuống những kẻ bị tình nghi. Và ngược lại, có những người trong cái ác mộng ấy vẫn giữ được nhân tính của mình, không bị cuốn theo làn sóng tiêu cực của mưu cầu sống còn. Tới một thời điểm nào đó, ta đi từ một vụ án giết người bí ẩn đến sự bóc tách, lột trần của nhân tính và một tái bản của Titanic. Khá là mỉa mai khi ta nhận ra chính cái ham muốn được sống lại là thứ giết chết nhiều người hơn cả. 

Đặc biệt, cái kết của bộ manga, đúng hơn là vài trang cuối, gây ra một nỗi sợ lạnh xương sống về vòng lặp của sự thảm sát, để khiến cho ta vẫn phải căng dây thần kinh lại dù cho đã tới tận cùng của câu chuyện. 

Và, thứ tốt nhất của bộ manga chắc chắn là nét vẽ của nó. Với tông màu hơi tối, những khung cảnh rộng hay biểu cảm nhân vật được làm vô cùng tuyệt vời. Một số shot cận cảnh với outline được tô đậm tới mức ta có thể cảm nhận cái điên loạn trong cả khung tranh lẫn tinh thần của nhân vật đó. Khá đáng tiếc là mình thiếu thốn cả kinh nghiệm, hiểu biết lẫn vốn từ để có thể từng hô art work của Blue Heaven hơn nữa. 

#Raidriar

Nhận xét

Bài đăng phổ biến