[Character Analysis]: Natsuki Subaru - sự tuyệt vời trong diễn tả nội tâm và phát triển nhân vật
*Lưu ý: Phần phân tích Subaru trong 3 arc đầu sẽ dựa trên nội dung của bộ anime do mình chưa có cơ hội đọc hết bản Light Novel hay Web Novel.
Khi bộ anime nổi tiếng Re: Zero ra mắt vào 2016, nó đem đến một luồng gió mới cho cộng đồng anime cũng như cho thể loại isekai ngày càng xuất hiện nhiều. Bộ anime đã làm dậy nên một cơn sóng trong đại bộ phận fan anime cùng với những bàn luận đến giờ vẫn tiếp tục về nội dung cũng như nhân vật của nó. Trong đó, nhân vật chính Natsuki Subaru đã nhận được vô cùng nhiều ý kiến trái chiều, nhưng dù rất muốn tôn trọng ý kiến của mọi người, mình đã phát ngán với những nguyên nhân khiến ai đó ghét Subaru như "phế vkl", "ngu vkl", "từ chối Rem nên tao ghét", ... Vì vậy nên, mình muốn thử ngồi lại và phân tích nhân vật mà cá nhân mình cho là điểm sáng nhất của Re: Zero. Và tất nhiên, việc có Spoiler là không thể thiếu.
Trong rất nhiều bộ chuyển sinh, xuyên không khác, nhân vật chính luôn được xây dựng thành một self-insert character thiếu đặc trưng cá nhân để cho khán giả thủ dâm tinh thần hay giải trí bình thường. Nhưng Subaru lại khác, cậu được xây dựng một cách rất "con người". Và theo cái cách xây dựng rất "con người" ấy, mình không chỉ muốn nói rằng Subaru được xây dựng thực tế và dễ để liên hệ bản thân. Subaru được xây dựng "con người" tới mức Tappei Nagatsuki dám đánh cược cả nguy cơ nhiều người sẽ không thích tác phẩm của ông qua cách ông cho ta thấy những mặt xấu xí ở con người nhờ việc khắc họa cá nhân và hành động của Subaru. Chúng ta được thấy sự nhỏ mọn, xấu xí của con người khi họ lâm vào hoàn cảnh bất lợi, bị áp lực quá mức hay ở bước đường cùng cũng như cách họ trốn tránh, giải quyết vấn đề. Và trong trường hợp của Subaru là khi bơ vơ trong thế giới lạ, mộng tưởng bị bẻ gãy và nhận ra tất cả việc mình làm đều là vô ích.
Trong Re: Zero, Natsuki Subaru là một thanh niên 17 tuổi với mái tóc đen, đôi mắt màu nâu có cái nhìn hung dữ ( và cái nhìn này được nhắc đi nhắc lại về sau ), cao 1m73, nặng 70 kg. Cậu là một đứa shut-in, trốn tránh xã hội và đắm mình vào thế giới tưởng tượng đẹp đẽ của game, manga, anime và light novel. Trên đường về nhà từ một tiệm tạo hoá, cậu bị lôi đến một thế giới khác khá tương đồng với nền văn minh thời Trung cổ ( a.k.a every fantasy world in those typical shitty isekais ever ). Và vì đã quá quen thuộc với cái cliché "nhân vật được triệu hồi sang thế giới khác với sức mạnh bá đạo", cậu phần nào không quá bất ngờ với thế giới này ( dù nó chưa đủ để giải thích việc Subaru còn không thắc mắc gì về cách mình đến thế giới đó ) và ngay lập tức xây dựng cái mộng tưởng trở thành người anh hùng bá đạo được yêu quý và thế giới này là một câu chuyện phát triển luôn có lợi cho cậu. Đồng thời, do là một NEET không có nhiều mối quan hệ, Subaru không quá quan tâm đến việc trở lại thế giới cũ mà chăm chăm vào cách sống ở thế giới mới này. Cho đến khi cậu nhận ra mình không có sức mạnh bá đạo gì và bị đánh tơi bời bởi bọn cướp. Và việc Emilia giúp đỡ cậu thoát khỏi lúc cướp đã tạo nên nguồn động lực chính thúc đẩy cậu hành động: tình yêu của cậu dành cho Emilia. Dù cái tình yêu được phát triển có hơi nhanh và bất ngờ quá, nhưng biết làm sao được, tình yêu đâu phải là thứ con người có thể kiểm soát.
Ngoài một số tính cách khá bình thường như tốt bụng, hay đùa, nghĩ gì nói nấy, Subaru còn khá nhanh trí và dám mạo hiểm khi nhanh nhẹn thu thập thông tin, dám thử những phương pháp, cách hành động khác ở những lần reset sau hay có phần liều lĩnh khi lao vào đám ma thú để cứu đứa trẻ. Nhưng những hành động anh dũng ấy làm cho không ít người quên rằng Subaru vẫn là một con người, và một con người luôn có lúc ngu ngốc, mất bình tĩnh hay chạm đến giới hạn. Thậm chí, do đã quá quen thuộc với các anh hùng trong thể loại fantasy, một số khán giả cho rằng hành động dũng cảm là chuyện bình thường và không chấp nhận những lúc yếu đuối, phủ nhận phần "con người" của Subaru và chỉ chấp nhận mặt anh hùng không khuyết điểm. Subaru cũng chỉ là con người bình thường như những người đang xem Re: zero, nhưng một bộ phận người xem không hề đặt mình vào vị trí của cậu.
Vì là con người không hoàn hảo, những phút giây thảm hại của Subaru luôn hiện ra. Ngay lúc bắt đầu mộng tưởng, cậu đã bị thực tại nhắc nhở hết lần này đến lần khác về sự bất lực và yếu đuối của cậu qua những cái chết của Subaru và những người xung quanh. Dù vậy, Subaru vẫn tiếp tục tìm cách để ngăn chặn cái tương lai ấy, cố gắng học hỏi và làm việc để làm quen với thực tại. Để rồi cái thành quả cậu nhận được là gì ? Cái nhìn lạ lẫm dành cho kẻ xa lạ từ những người quen, tiếp tục nhìn những người xung quanh chết, bao công sức gây dựng mối quan hệ với mọi người cùng lời hứa cậu mong chờ biến mất sau một đêm, nhận ra sự thân thiết của đồng nghiệp chỉ là giả tạo và trên hết là những cái chết đau đớn không hồi kết. Stress cứ tích tụ lại, và Subaru vốn có vấn đề tâm lí từ trước khi đến thế giới này, chả có ai với một tâm hồn khỏe mạnh chưa trải qua vấn đề gì lại bỏ học nhốt mình trong nhà cả. Hỏi các bác sĩ tâm lí, cách tốt nhất để giải quyết vấn đề tâm lí là trò chuyện với người khác, vậy thử hỏi Subaru có thể nói vấn đề của mình với ai ? Cậu từng bật khóc khi tự bộc bạch trước lúc bị Rem giết rằng tại sao cậu luôn bị bỏ lại, sao không có ai ngoài cậu nhớ, sao tình cảm đơn giản của cậu lại không thể chạm tới người khác ?
Những triệu chứng cảm xúc thường gặp nhất của chấn thương tâm lí là phủ nhận, giận dữ, đau buồn và bộc phát cảm xúc ( nghe quen nhỉ ? ). Bên cạnh đó, qua những chiến thắng vượt quá giới hạn của một con người bình thường, cái tôi của Subaru được bồi đắp ngày càng cao cùng với cái Hero Complex ( hiểu đơn giản là mong muốn làm anh hùng quá mức ) của cậu. Vẫn do cái góc nhìn của một otaku rằng cậu là nhân vật chính trong câu chuyện ở thế giới khác này, đâu đó trong Subaru tin rằng Emilia nên chấp nhận tình cảm của cậu bởi sự cố gắng cậu đã bỏ ra.
Trong lần chạm trán Elsa ở thủ đô lẫn trận chiến với ma thú, không thể phủ nhận được công lao của Subaru, và công lao thực tế của cậu qua việc dùng cái chết đổi lấy thông tin ngăn chặn cuộc thảm sát còn to lớn hơn. Dù không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm của cậu ý thức rõ được điều đó cũng như việc một kẻ bình thường lại làm được những việc lớn lao đến vậy. Điều này dần dần xây dựng lối suy nghĩ tự quan trọng hoá bản thân trong Subaru, và cậu bắt đầu cho rằng Emilia tuyệt đối cần cậu để giải quyết vấn đề của cô ấy. Với lối suy nghĩ đó, Subaru cho rằng việc cậu ở lại dưỡng bệnh thay vì ở trung tâm của mọi sự kiện là không chấp nhận được. Để rồi cậu cố gắng lẻn vào cuộc tuyển chọn hoàng gia, và cái gì đến cũng sẽ đến. Dù cậu nói có lý về thái độ phân biệt chủng tộc mà mọi người dành cho Emilia, nhưng điều đó không đủ để bào chữa cho sự vô lễ của cậu và, đây là nền văn minh thời Trung cổ ¯\_(ツ)_/¯. Sau khi ảo tưởng về khả năng của mình rồi bị Julius cho một trận nhừ tử, Subaru lại phải đối mặt với sự thật rằng những hành động của cậu không hề giúp gì cho Emilia, đồng thời bị đuối lý khi lí do muốn giúp Emilia không thể bào chữa cho việc cậu phá vỡ lời hứa của mình.
Trên đời, không thiếu những người làm việc tốt mà không mong chờ báo đáp, nhưng một bộ phận không nhỏ trong chỗ người ấy dễ lấy món nợ kia làm chỗ dựa khi đuối lý và bắt đầu kể công, và Subaru nằm trong nhóm đó. Và sự dồn nén trong việc những công sức của mình luôn chỉ có mình biết cộng với cái bực tức khi bị đánh đã nhất thời bộc phát. Giống như những gì Subaru nói về sau, Subaru lúc này đang chìm vào ảo tưởng và lấy lí do giúp đỡ Emilia để tự thỏa mãn bản thân. Cuối cùng, cậu ta đặt những công lao của mình lên trên mối quan hệ giữa 2 người và yêu cầu sự tin tưởng tuyệt đối từ Emilia đối với những hành động vô cớ của cậu ( và tin mình đi, việc Emilia đặt niềm tin tuyệt đối vào mọi lời nói của Subaru trong Kasaneru Route không phải điều gì tốt đẹp đâu ). Cảnh Subaru mất hết lý trí, lớn tiếng kể công cũng như áp đặt suy nghĩ và hình mẫu hoàn hảo trong tưởng tượng của mình lên Emilia thật sự vô cùng khó coi đối với nhiều người, trong đó có mình. Xem khung cảnh đó chẳng khác gì việc ta nhớ lại những lần to tiếng bột phát do để cảm xúc nhất thời làm chủ của mình cả, và dù rất khó coi, nó bộc lộ rõ tâm trạng và sự bồng bột của Subaru ( và của cả ta nữa ) khi ấy.
Tiếp theo, khi đã bình tĩnh lại , Subaru vẫn không thể loại bỏ cách suy nghĩ độc đoán ích kỷ của mình. Cậu luyện kiếm chỉ để chứng tỏ rằng mình không ngồi không ăn hại ( như cái cách bạn lau đi lau lại mãi chỗ kính cửa sổ vào buổi vệ sinh lớp để cho thấy mình không ngồi chơi ) và bỏ ngoài tai lời khuyên từ người khác ( như cái cách bất cứ ai đang khó chịu làm ). Ngay lúc nghe tin Emilia có khả năng gặp nạn, suy nghĩ chỉ có mình mới có khả năng xử lí mọi việc lại thúc đẩy cậu phá vỡ lời với Emi. Để rồi kết cục là gì ? Tiếp tục chết tức tưởi hết lần này tới lần khác, tiếp tục nhìn người thân quen bỏ mạng. Và Subaru tiếp tục chuyến đi trên con tàu lượn cảm xúc, từ sự ích kỷ đến bất ngờ, đau đớn tột cùng đến chấn thương tâm lí, căm thù thấu xương rồi chỉ còn bất lực, sợ hãi. Thậm chí, Subaru từng bị chấn thương tâm lí nặng đến mức làm mất khả năng nhận thức và giao tiếp tạm thời. Có thể thế giới hơi tàn nhẫn quá với cậu ta, nhưng những gì cậu ta nhận được hiển nhiên là hậu quả của cách suy nghĩ nông nổi, tự cho mình là trung tâm.
Thực tế lại làm nhiệm vụ của mình, không ngừng nhắc nhở Subaru rằng cậu chỉ là một con người yếu đuối bình thường. Những thất bại liên tục cuối cùng đã đập tan cái tôi và động lực của Subaru, để Subaru đưa ra quyết định cực kì hiếm nhân vật chính nào trong anime đưa ra là bỏ chạy. Cậu đã mệt mỏi, chán nản việc mình và mọi người xung quanh cậu chết dù cậu có làm gì. Subaru muốn bỏ chạy, nhưng tại sao cậu lại muốn Rem đi cùng ? Cậu không muốn tiếp tục phải đơn độc, và cậu cần một lí do để sống, và cậu chọn Rem. Ngoài ra, biết về cuộc thảm sát sắp diễn ra, đưa Rem đi trốn có thể chính là những cố gắng yếu ớt cuối cùng của cậu để bảo vệ người mà Subaru quan tâm.
Cậu nhận ra mọi thứ về mình: "Không có năng lực mà còn đòi vươn xa, không làm được gì hết còn dốc sức tỏ vẻ anh dũng, toàn nói những lời hay, không làm được gì mà ra vẻ đắc ý, bản thân không làm được gì mà luôn than phiền, nổi nóng với người khác". Khi nhận ra sự nhỏ nhoi bất lực của bản thân, ta có thể nhìn nhận rõ ràng những khuyết điểm của mình, nhưng lại mù quáng quên đi những ưu điểm, những hành động nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa mà mình đã làm được. Tự phủ định bản thân một cách phiến diện đồng nghĩa với việc bỏ ngoài tai quan điểm của người khác về mình, xúc phạm niềm tin và tình cảm họ luôn dành cho mình. Với sự động viên cực kì đáng kể của Rem, cậu tiếp tục ước mơ trở thành người anh hùng của mình ( Bonus: Subaru có yêu Rem sau này đấy, và bắt đầu có suy nghĩ tồi tệ về bản thân khi yêu hai người cùng lúc ). Theo góc nhìn nào đó, từ đầu đến giờ Re: zero không ngừng cố gắng đánh thức Subaru khỏi giấc mộng anh hùng được chọn nảy sinh trong đầu cậu từ khi mới đến thế giới này, và khi Subaru nhận ra mọi khuyết điểm của mình cũng như sự viển vông của giấc mộng ấy thì Re: zero lại hướng cậu lại mục tiêu ban đầu. Nhưng 18 tập của bộ anime không phải để quay một vòng trở lại mục tiêu ban đầu của nhân vật chính sau bao nhiêu sự phát triển của nhân vật, mà là để thay đổi cách suy nghĩ của Subaru. Cậu không trở thành anh hùng bởi vì nó được sắp đặt sẵn hay vì cậu muốn vinh quang cho bản thân, Subaru trở thành anh hùng vì muốn giúp đỡ người khác và vì có người tin tưởng, giúp đỡ cậu. Nhưng, các khuyết điểm vẫn còn đó, một Natsuki Subaru thảm hại thiếu thốn về mọi mặt không thể thay đổi nhanh đến vậy chỉ sau một cuộc đối thoại. Và Subaru bắt đầu học cách dựa vào sức mạnh của người khác, như cái cách cậu khuyên Rem nên dựa vào mọi người xung quanh. Sau đó, hình ảnh của cậu trong mắt mọi người được cải thiện đáng kể qua những sắp đặt hoàn thiện dựa trên lượng thông tin thu thập được, sự mạo hiểm, gan dạ và nhanh trí trong các trận chiến tiếp theo. Tất nhiên, Subaru không hề ngay lập tức biến thành nhân vật chính hoàn hảo, trong suốt 2 cuộc chiến còn lại, cậu vẫn gặp không ít khó khăn và cũng chẳng thể toàn mạng.
Ngoài việc xây dựng và phát triển tinh thần của Subaru, mình khá thích cách tác giả khắc họa sức mạnh chiến đấu của Subaru. Cậu gần như đối lập hoàn toàn với các nhân vật chính trong isekai thông thường. Ngay khi cậu bắt đầu học hỏi về cách sử dụng phép thuật, thời điểm mà tác giả có thể tha hồ buff dưới danh nghĩa "tài năng thiên bẩm", thì cậu biết rằng mình chả có chút tài năng nào. Cậu còn chẳng đủ mana để sử dụng ma pháp vài lần, và sử dụng ma pháp lại làm tổn hại cơ thể cậu. Cái năng lực hữu dụng nhất lại chỉ có thể sử dụng khi cậu chết. Nhưng khi Subaru học cách đấu kiếm, hi vọng nho nhỏ về việc cậu mạnh lên lại phần nào nhen nhóm trong người xem. Nhưng cậu không hề có chủ đích học kiếm thuật, và thật sự thì Subaru không có khả năng. Trở về bằng cái chết sẽ reset cơ thể cậu lại, và những phản xạ, kĩ thuật, ... cũng trở về vạch xuất phát. Thậm chí, lúc cậu lập giao ước với tinh linh và trở thành người sử dụng tinh linh, cậu vẫn không dùng phép thuật nổi. Mỗi khi bạn nghĩ Subaru sắp sửa đi vào lối mòn phát triển nhân vật điển hình thì bạn nhận ra, cậu ta sẽ không làm vậy, và mình rất thích điều này. Subaru yếu, và cậu yếu từ đầu đến cuối. Sự yếu đuối ấy không ngừng nhắc nhở Subaru về vị trí của cậu. Nhưng cũng chính cái yếu đuối về thể chất đã làm nổi bật tinh thần ngày càng mạnh mẽ của cậu.
Btw, Re: zero sắp có ss2 và mình không thể chờ để tiếp tục nhìn thấy cái sự phát triển nhân vật của một Subaru tưởng như đã hoàn hảo sau ss1. Và mình mạn phép gáy trước, Echidna best girl.
#Raidriar
Nhận xét
Đăng nhận xét