[Manga Review]: Bakemono Recchan - Cậu là một con quái vật
SPOILER ALERT
Bài đăng đầu năm mới, bạn mong chờ nó sẽ là thứ gì đó đặc biệt như bài review page cuối năm của Cáo đúng không ? But it was me, an absolutely normal manga review. Thôi thì năm mới, khi đầu bạn còn đầy bánh Chưng, mình xin review một oneshot ngăn ngắn dễ tiêu làm quà vậy.
-Tên: Bakemono Recchan
-Hình thức: Manga
-Số chương: 1
-Tác giả: Asano Inio
-Thể loại: Drama, Psychological, Seinen, School life, SoL
-Tóm tắt: Mẩu chuyện ngắn về một cô gái mang khuôn mặt quái vật.
Trước tiên, đây là truyện của Asano Inio, đọc đến đó chắc các bạn đã hiểu cái gì đang chờ đón mình rồi nhỉ ?
Con người, với sự đồng cảm kì diệu của mình, với lòng thương yêu vô hạn, truyền tải cho nhau những thông điệp đầy ý nghĩa, sẻ chia những cảm xúc ấm áp diệu kì, khơi dậy cái nhân tính, nhân tình ẩn sâu trong lòng mỗi người. Một con người lương thiện luôn cố gắng không làm tổn thương người khác, động viên mọi người vượt khó, chung tay bảo vệ kẻ yếu,... Đó là những điều tuyệt vời, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó. Khi sự đồng cảm kia vượt quá ngưỡng chấp nhận được, nó trở thành thứ political correctness chướng mắt, sinh ra lũ SJW hơi tí lại triggered, hay đơn giản hơn, thứ cảm xúc ban đầu trở thành sự thương hại rẻ tiền. Và có lẽ, Recchan là nạn nhân của nó.
Recchan là một con quái vật. Khuôn mặt cô ấy không xấu xí, không biến dạng, không phải nạn nhân của sự kiện đau thương nào, nó chỉ đơn giản là khuôn mặt của một con quái vật. Nhưng cô luôn được chào đón bởi bạn bè, được hầu hết mọi người yêu quý và chơi đùa. Họ nói với Recchan “Cậu dễ thương lắm”, “Cậu ngầu quá”, “Đừng nghe những lời tên bắt nạt hồi cấp 2 nói, cậu phải cố gắng lên”,... Những đứa trẻ chấp nhận người bạn khác biệt của mình, chẳng phải là điều tuyệt vời sao ? Trái ngược với từng khung hình có mặt của Recchan như đang gào lên rằng cô là con quái vật, sự hoà đồng sống động của câu chuyện vẫn ngày một dồi dào. Sự không đồng nhất về nội dung và hình ảnh mà người đọc tiếp thu tạo nên một cảm giác bất ổn khôn nguôi, nhưng hẳn ai cũng ấm lòng về thông điệp đang được truyền tải.
Recchan là một con quái vật, và có một mình cô lớp trưởng Nakajima chấp nhận điều đó. Nakajima ghét cái không khí vui vẻ mà mọi người dành cho Recchan, ghét việc mọi người bầu chọn cho Recchan trong lần họp lớp, không ưa việc Recchan cố gắng luyện tập để đáp ứng kì vọng của mọi người. Và cô đứng lặng trong giận dữ khi có người nói thái độ của cô chính là nguyên nhân sự kì thị sẽ không bao giờ biến mất.
Recchan là một con quái vật, nhưng cô không biết điều đó. Cô tin rằng mình xinh đẹp, tin rằng mình bằng vai phải lứa với bạn bè, cố gắng để đáp lại kì vọng của mọi người.
Mọi chuyện thật đẹp đúng không, phản diện duy nhất trong truyện chính là cô gái ghen ăn tức ở Nakajima phải không ? Mọi người như đang khuyên nhủ rằng vẻ ngoài không quan trọng, chính hành động và thái độ của ta mới định hình con người mình. Đó là thông điệp mà mọi người đều tung hô. Suy nghĩ rằng chúng ta là những sinh vật đầy cảm thông không đánh giá mọi thứ bằng vẻ bề ngoài có thể là bước đầu tiến tới một thế giới không có kì thị, không phân biệt đối xử.
Nhưng, lối suy nghĩ đó quá mức lí tưởng, lí tưởng tới mức gần như bất khả thi. Đánh giá qua cái nhìn đầu tiên là một phần bản chất của con người, ta có thể biến thể nó, kiểm soát nó phần nào, nhưng không thể xoá bỏ đi. Đừng đánh giá quyển sách qua bìa, nhưng mục đích tồn tại chủ yếu của tấm bìa sặc sỡ ấy là gây ấn tượng, là để mọi người nhìn vào nó. Những người bạn của Recchan không mù, cũng chả có vấn đề về thị giác, họ nhìn thấy sự thật rành rành. Và để vừa nhìn thấy sự thật vừa đưa ra lời khen kia, đơn giản thôi, họ trở thành những kẻ đạo đức giả. Họ giả vờ rằng mình không bận tâm cái vẻ ngoài quái đản kia, nhưng tất cả những lời khen dành cho cô là về sự xinh đẹp, dễ thương mà cô có. Mọi người đề bạt Recchan vì cô hoà đồng và được yêu mến, dù trước đây không một ai quan tâm đến sự tồn tại của cô cả. Thậm chí ở cuộc sống hiện nay, ta, trong nỗi lo sợ bị coi là kẻ vô tâm thiếu tế nhị, thường có xu hướng giảm nhẹ lời nói của mình, giấu đi suy nghĩ cảm xúc thật tâm, hành động theo “tiêu chuẩn” nào đó, mà nói thẳng ra là giả tạo hành động của mình. Đôi khi, những con người cố gắng quá sức để đối xử tốt với mọi thứ trong mọi hoàn cảnh bị chôn vùi trong sự tự thoả mãn rằng mình là con người cao thượng, và chết dần chết mòn trong đó.
“Nói ra những lời hoa mĩ không biến cậu thành con người tốt hơn đâu.”
“Hành xử như vậy, chẳng phải là tự lừa dối mình hay sao ?”
Đến một thời điểm nhất định, khi sự thật rằng Recchan là một con quái vật hiển nhiên tới mức không ai có thể phủ nhận được nữa, thì người bị tổn thương nhiều nhất là ai ? Khi mọi người chán nản, buổi yến tiệc ca tụng sự bình đẳng giả tạo chấm dứt, cái khó chịu của họ được trưng bày cho thế giới, đặc biệt là cho Recchan xem. Mọi thứ chìm xuống, ảm đạm cho mọi người kể cả Recchan, trừ một Nakajima cáu giận. Cô có quan tâm tới Recchan hay không thì mình không dám nói chắc, nhưng cô lớp trưởng đã chán ghét cái tình bạn giả tạo này từ khi nó bắt đầu rồi. Và giờ cô hỏi lại, “Có ai lo lắng cho Recchan không ?”, “Có ai biết lí do Recchan nghỉ học không ?”, “Hay ít nhất, có ai biết số của Recchan không ?”. Một khoảng lặng là quá đủ cho câu trả lời.
Và khi Nakajima hét lên “Đồ quái vật” vào mặt con người đang bị tổn thương kia, đó là liều thuốc tốt nhất cho thứ quái đản mặc đồng phục con người ấy. Đó là lần đầu tiên bất cứ ai trong bộ truyện đã thật sự nhìn nhận Recchan một cách tử tế, rằng cô ấy là một con quái vật. Đáp lại sự thành thật bột phát ấy, Recchan im lặng nói ra 2 tiếng cảm ơn, bày tỏ niềm cảm kích đối với con người đã khuỵu xuống mà khóc trước mặt mình. Lạ lùng mà hợp lí thay, người buông ra lời xúc phạm lại là kẻ khuỵu xuống khóc. Có lẽ, khi đưa ra lời nói ấy, chính Nakajima đau đớn vì biết lời khẳng định ấy dù cần thiết, vẫn là lời nói tổn thương tới tận cùng dành cho kẻ đối diện. Việc bản thân là một con quái vật chính là một phần không thể thiếu của Recchan. Nhận ra và chấp nhận điều đó không làm cuộc sống cô dễ dàng hơn, thậm chí là ngược lại. Nhưng đó là điều cần thiết, vô cùng cần thiết đối với mỗi con người.
Bên cạnh sự tài tình trong cốt truyện, Asano Inio còn khai thác một góc nhìn mới lạ về việc “là quái vật”. Ta có những kẻ sinh ra dưới hình hài con người nhưng mang bản chất là quái vật, những sinh vật là quái vật nhưng được lấp đầy bởi tình cảm, nhân tính. Trong khi cái khái niệm “là quái vật” vẫn được ám chỉ cái xấu xa, cái dị hợm, thì việc “là quái vật” trong Bakemono Recchan chỉ đơn giản mang ý nghĩa “là bản thân mình”, “là một phần hiển nhiên của mình”.
Nhận xét nho nhỏ về art thì, đây là manga của Asano Inio, thế là đủ để đánh bay lo ngại của bạn về phần hình ảnh rồi. Điều nổi bật nhất có lẽ chính là tạo hình của Recchan, ghê tởm như chính sự tồn tại của một con quái vật là cô vậy.
#Raidriar
Nhận xét
Đăng nhận xét