[Manga Review]: Chainsaw Man – RIP AND TEAR

 

Cậu ta là một kẻ nghèo kiết xác, một đứa não thiếu nếp nhăn, một thằng trai tân hám gái, một tên khốn nạn cứ nhắm vào bi mà đá, và là con quái vật cưa máy không ngừng xé xác mọi con quỷ cần bị tiêu diệt. 

SPOILER ALERT


-Tên: Chainsaw Man
-Tác giả: Fujimoto Tatsuki
-Hình thức: Manga
-Tình trạng: Đang tiếp diễn
-Số chap: 48
-Thể loại: Action, Adventure, Demon, Shounen, Comedy
-Tóm tắt nội dung: Denji là một chàng trai 16 tuổi nghèo kiết xác. Hàng ngày, cậu cùng chú chó máy cưa của mình đi săn quỷ, làm việc thuê, bán vài bộ phận cơ thể để kiếm sống và trả món nợ khổng lồ mà cha cậu để lại. Denji không mong muốn gì hơn một cuộc sống đầy đủ nơi cậu có thể ăn bánh mì phết mứt và chơi với chú chó của mình một cách vô lo. Nhưng, đến điều đơn giản như vậy cũng quá xa vời tầm tay của cậu khi Denji ngày càng bị lôi sâu vào những âm mưu ngầm, vào cái hỗn loạn của công việc diệt quỷ. 

Chainsaw Man là một gương mặt mới của Shounen Jump, với motif không quá mới mẻ nhưng được xây dựng và xử lí khá tốt, nó đã chiếm được cảm tình của hầu hết những độc giả cho nó một cơ hội, và trong đó có mình. Cá nhân mà nói, mình hơi ngạc nhiên khi thấy bộ manga này lại ít được nhắc tên, bàn tán như hiện nay.

Trước tiên là cốt truyện: đơn giản, không có gì mới lạ nhưng vẫn hiệu quả. Cốt truyện từ phần set up ban đầu đi theo công thức thường gặp và đơn giản. Denji có được sức mạnh, tham gia một tổ chức chống lại quái vật, nhận nhiệm vụ tiêu diệt từng mục tiêu một làm manh mối dẫn đến boss. Ngoài vài pha drift đến mức cả phần bình luận trên web truyện ai ai cũng ngơ ngác thì không có gì đáng nói cả. Và qua những nhiệm vụ được giao của Denji, ta có cơ hội gặp gỡ và làm quen với các nhân vật với, những người sẽ tranh giành khốc liệt chức vị best gurl, best bruh, hay vài nhân vật ngầu ngầu bạn nhìn cái đã mê nhưng chẳng có nổi đất diễn. 

Câu chuyện diễn biến khá nhanh, đủ cho người đọc làm quen, chứ chưa chắc đã có thể đồng cảm hay quan tâm quá đến họ. Nhưng lo làm gì, đến tên nhân vật chính còn chẳng thèm quan tâm tới cái gì ngoài việc đạt được cuộc sống ngày ba bữa tối ngủ giường của nó đâu. 

Đến tuyến nhân vật của Chainsaw man, đây là một điểm cộng kha khá đối với mình. Tạo hình của các nhân vật khá ấn tượng. Tatsuki-sensei không cần sử dụng màu sắc sặc sỡ, kiểu tóc đa dạng hay quần áo riêng biệt để làm nổi bật từng nhân vật của mình. Lời giới thiệu từ sư phụ của Himeno đã nói rõ “Mấy kẻ săn quỷ có tài toàn mấy tên đầu óc không bình thường”. Tính cách của mỗi người được bộc lộ rõ ràng và ấn tượng, một số người luôn giữ được bầu không khí bí ẩn khiến độc giả tò mò phỏng đoạn từ đầu truyện tới giờ, kẻ thì rõ ràng là một tên vô lo đầu óc đơn giản nhưng lại có chiều sâu tiềm ẩn, kẻ thì rõ ràng là thằng asshole mà luôn là người nhân hậu nhất nhóm. Mỗi người có một quá khứ, hoàn cảnh riêng, và ta biết về chúng. Nhưng, chỉ biết là đủ, bộ manga không cần ta phải đồng cảm với họ, và cách sống của họ cũng không bị trói buộc quá mức bởi cái tôn ti trật tự của con người. 

Trước khi đến với nhân vật chính Denji của truyện, mình sẽ nói một chút về cái năng lực lẫn đám quỷ trong bộ manga. Sức mạnh của đám quỷ đến từ nỗi lo sợ của con người. Nói về con quỷ kẹo, vì chả mấy ai sợ kẹo, nên nó là một thứ yếu đuối tội nghiệp. Nhưng khi nói về rắn, về cáo, về máy cưa, về bom thì đó lại là một câu chuyện khác hẳn. Cái hệ thống năng lực dựa trên nhận thức này rất thú vị, có hơi phí phạm là nó không được khai thác nhiều, hoặc có thể là chưa được khai thác thôi. Bên cạnh đó, tạo hình của đám quỷ là một điểm đáng khen khác. Trái ngược với những nhân vật còn người không cần có ngoại hình quá đặc biệt vẫn đem đến tính riêng biệt, đám quỷ có muôn hình vạn trạng tùy theo năng lực mà vẫn giữ một gốc rễ chung của chúng: tạo cho ta nỗi sợ ngay khi chạm mắt lần đầu. 

Và giờ, đến với Denji, người mà mình luôn gọi thành Kenji. Cậu có một cuộc sống khổ sở, chịu món nợ từ trên trời rơi xuống, sống thiếu thốn đủ thứ nhưng luôn lạc quan. Đúng, cậu ta khổ vl, nhưng Denji không quan tâm tới nó quá mức, và bộ manga cũng vậy. Nó đưa chúng ta đi nhanh qua hoàn cảnh của Denji để giới thiệu con người luôn hướng về phía trước của cậu thay vì bắt ta phải đồng cảm với một cái backstory tự dưng nhảy ra trước mặt. Cậu là một con người đơn giản, sống và làm việc vì miếng ăn chỗ ngủ, hăng máu lên khi có cơ hội đụng chạm với gái, thủ đoạn và thẳng thừng đá vào bi tên cậu ghét, vừa đạo đức giả vừa hai mặt, và cậu cũng rung động như tên con trai mới lớn bình thường.  Cậu ta như một Trashzuma đang cố gắng mưu sinh một cách tuyệt vọng vậy. Chính Denji đã tự nhận, ước mơ sống cuộc sống đầy đủ của mình không cao cả, không sáng ngời, không to lớn như mong muốn bảo vệ người khác, mong muốn báo thù, mong muốn đem lại chính nghĩa của đồng nghiệp. Nhưng cậu chắc chắn rằng, cậu mong muốn nó không kém bất kì ai mong muốn đạt được ước mơ của mình. Và khi khởi động động cơ để đối mặt với lũ quỷ, Denji chỉ còn biết rip and tear until it's done. Là một tên con trai mới lớn thiếu cả kinh nghiệm và trải nghiệm, Denji có một vài mục tiêu khá là nhỏ nhặt một cách đáng thất vọng. Cậu ta sẽ mạo hiểm mạng sống vì một bát udon nguội lạnh, sẽ đứng lên đối đầu với con quái vật khi mình mẩy đầy thương tích để có thể sờ ngực đồng nghiệp, đâm chém liên tiếp 3 ngày 3 đêm chỉ vì một lần đá lưỡi, và sẵn sàng tuyên chiến với tên quỷ có thể gọi là nguy hiểm nhất thế giới để bắt crush làm theo mong muốn của mình. Đó có thể chỉ là màn tấu hài của nhân vật vô lo này, nhưng mình càng đọc càng nảy sinh một suy nghĩ khác. Đó là việc Denji thiếu thốn yêu thương từ nhỏ, chỉ có chú chó làm bạn. Cậu không biết niềm vui, hạnh phúc, tình yêu là gì. Và khi có cơ hội để kiếm tìm nó, cậu nhầm lẫn nó với bản năng ham muốn tình dục của mình. Để rồi khi có được điều mình muốn, cậu vẫn phải chịu cái cảm giác trống trải thậm chí còn nặng nề hơn trước. Đó có lẽ cũng là lí do cậu rung động trước Makima, khi cô không chỉ cho cậu những trải nghiệm mới về thể xác, cô còn gợi lên khái niệm về sự đồng cảm về tâm hồn cho Denji. Và cô luôn nhẹ nhàng từ tốn, quan tâm đến cậu – thứ tinh cảm mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Có lẽ mình hơi nghĩ quá, có thể Denji vẫn chỉ là một tên đầu đất vô lo, và mình vẫn thích cậu ta. Nhưng phần nào trong mình thực sự mong muốn thấy sự phát triển về tâm hồn của Denji, dù trái tim của cậu đã không còn lành lặn.

Thứ làm mình ngạc nhiên nhất của Chainsaw Man lại chính là sự hài hước của nó. Hàng loạt những câu joke đi ngược hoàn toàn với cả hoàn cảnh lẫn kì vọng của mình không ngừng làm mình bật cười thành tiếng. Nó như sự pha trộn giữa sự đểu cáng của Kazuma với cái bẩn bựa của Grand Blue. Khá chắc là mình sẽ không quên được cuộc thi đá bi của Denji và Aki nổi đâu. 

Cuối cùng là về phần hình ảnh, nét vẽ của Chainsaw Man không ngừng được cải thiện qua các chap truyện. Nét vẽ hơi cứng bình thường ngay lập tức chuyển thành từng mảng đậm nhạt chi tiết khi ta tiến vào combat. Đặc biệt là những màn tàn sát bằng cưa máy, đâu phải tự nhiên mà bộ manga này lại được góp mặt vào cái meme rip and tear. 

#Raidriar

Nhận xét

Bài đăng phổ biến