[MANGA REVIEW] SUKI NA KO GA MEGANE WASURETA – CÔ BẠN GÁI MÌNH THÍCH HÔM NAY LẠI QUÊN ĐEM KÍNH RỒI.
Chào các bạn, những manga/anime mang thiên hướng nhẹ nhàng giải trí là sở thích của mình và mình ở đây để cho mọi người thấy sự dễ thương của những bộ manga đó. Chính vì vậy, hôm nay mình sẽ review và cũng là để recommend cho những bạn chưa biết một bộ manga đời thường – tình cảm cực kỳ ấm lòng và ngọt xớt, cũng có thế làm bạn lọt hố ngay đấy.
Tác giả: Fujichika Koume
Thể loại: Tình cảm, đời thường, học đường
Số chương: 54 – tiếng Việt 51 (7 fingers team)
Để có thể nói ngắn gọn về nội dung bộ truyện thì đó chính là tiêu đề của nó “Cô bạn gái mình thích hôm nay lại quên đem kính rồi”. Câu chuyện chỉ đơn giản là kể về cậu học sinh tên Komura – một học sinh cấp 3 vô cùng bình thường không có gì đặc biệt. Ở trường học, cậu được ngồi kế bên một cô bạn mang tên Mie – một cô bé đeo kính đãng trí và có phần kì cục, thế nhưng Komura lại thầm thích một cô bạn Mie như vậy. Chính bởi sự đãng trí mà Mie luôn có những ngày đi học quên đem theo kính và đây cũng chính là nội dung mà người đọc chúng ta sẽ được theo dõi. Vào những ngày đó, Mie sẽ luôn gặp khó khăn trong việc hoạt động (chắc các bạn đeo kính cũng biết thiếu kính khổ thế nào rồi đó :< ) và nhân vật chính của chúng ta - cũng là người ngồi kế bên Mie lại được cô bé nhờ cậy. Vì ngồi cạnh cô bé và cũng rất lo lắng cho cô bé khi cô quên kính nên Komura-kun luôn sẵn sàng giúp đỡ Mie. Tuy nhiên việc đọc bài, chỉ đường, giúp đỡ cho những người bạn quên đeo kính thì không phải là việc gì đó khó khăn hay khó chịu nhưng nếu cứ mỗi tuần, ngày cũng phải giúp đỡ thì có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy việc đó có phần phiền phức đúng không? Và bé Mie thật sự rất rất rất đãng trí, con bé luôn quên đem theo kính, vật mà đáng ra người bị tật về mắt nào cũng phải luôn nhớ đem theo. Nhưng Komura-kun lại không hề cảm thấy như vậy, mà ngược lại còn cảm thấy Mie những lúc không có kính thật đáng yêu với một đôi mắt tuyệt đẹp mọi khi bị ẩn sau lớp kính dày và có chút mong ước xấu xa rằng Mie sẽ quên kính (quên kính khổ lắm đấy, đừng hành hạ con bé thế).
Khi được khắc họa trên manga, bất cứ hoạt động đời thường nào cũng trở nên có phần hài hước hay dễ thương hơn. Và câu chuyện quên kính giữa Mie và Komura cũng không phải ngoại lệ. Khi quên kính mắt Mie gần như không nhìn thấy gì cả, kể cả được Komura giúp đỡ như cho xem chung sách – vở cũng vẫn rất khó khăn. Những lúc này cô bé phải tiến thật sát vào người Komura-kun để có thể nhìn thấy và điều này có hại cho tim của cậu nhóc Komura khi người mà cậu thích cứ dí người vào sát cậu như vậy (không chỉ mỗi Komura hại tim đâu, cả người đọc nữa). Việc được sát lại gần Mie và thấy những cử chỉ “vô tình” thả thính của cô bé ngày càng làm cậu cảm thấy cô dễ thương hơn cũng như muốn giúp đỡ, che chở cho một Mie đãng trí, hậu đậu hay quên kính. Cứ như thế, không chỉ Komura mà ngay cả Mie cũng nhận ra có điều gì đó nảy sinh khi cô bé cứ “bất đắc dĩ” phải tiến lại gần Komura. Chỉ từ việc quên kính, không chỉ khoảng cách vật lý của Komura với Mie ngày càng gần lại với nhau mà còn dẫn tới cả tình cảm “bạn bè” của cả 2 cũng đã phát triển và trở nên thân thiết hơn (bạn bè gì cứ làm nhau trụy tim thế 2 em). Bộ manga đã từ từ xây dựng mối quan hệ bạn bè của cả 2 và dần dần đưa chúng lên mức “romance” khi cả 2 đã ngày càng trở thành người đặc biệt với người còn lại thông qua những hành động vô cùng dễ thương xảy ra vào những ngày Mie quên kính.
Nội dung của bộ manga này thực sự chỉ đơn giản có vậy, 2 cô cậu học sinh và cuộc sống học đường – đời thường của họ. Tuy nhiên, điểm nhấn của mỗi chương hay cũng như của bộ truyện lại là những hành động của Mie và Komura, nếu như trong Karakai jouzu no Takagi-san thì các hành động là sự tinh quái trong các trò trêu chọc, thì ở đây lại là sự trong sáng, thuần khiết và cực kỳ là dễ thương, những màn “thả thính” và “bỏ quên liêm sỉ” của cả 2 chính là thứ tạo nên sức hút của câu chuyện này với người đọc – thứ khiến người đọc cảm thấy có chút gì đó ngây ngô, hường phấn.
Trong một manga như này thì art là yếu tố vô cùng quan trọng, không chỉ mỗi cốt truyện mà có thể dựng lên được, tạo nên được sự dễ thương. Art của bộ truyện này thì thực sự thì theo quan điểm cá nhân mình là có phong cách rất hợp để khắc họa sự dễ thương của câu chuyện. Không phải là quá tỉ mỉ và tinh xảo trong từng chi tiết tranh vẽ và nhiều chỗ có lẽ hơi phần đơn giản nhưng vẫn có sự chú trọng tới vẻ ngoài của các nhân vật, đặc biệt là Mie được khắc họa rất cute đấy. Tóm lại là art có phong cách đơn giản (nhưng lại hợp) như cốt truyện vậy.
Như đã nói ở các phần trên, manga này khá đơn giản nên chúng ta không thể hi vọng vào một lối tạo và phát triển nhân vật quá phức tạp và sáng tạo được. Sự phát triển nhân vật đơn thuần khá là đơn giản và chậm rãi theo tốc độ tình cảm của Komura và Mie. Tuy câu truyện chủ đạo là về Komura và Mie nhưng ngoài ra còn một số nhân vật khác khá thú vị như một cậu bạn điển trai cùng lớp (well, typical romance-school life character), tất nhiên là họ cũng không được nói tới nhiều lắm trong truyện để nhường đất cho Komura và Mie (bởi truyện khá ngắn mà).
Nếu có gì để cảm thấy chưa được thỏa mãn về bộ này thì cá nhân mình thấy nhiều chapter còn ngắn quá đi, chưa kể là nhiều chap là filter (tất nhiên là vẫn siêu cấp dễ thương rồi), khiến mình cảm thấy rất hóng cho một chương dài (thường là chương tạo ra sự phát triển vào các nhân vật của bộ truyện).
=>Kết lại: nếu bạn hỏi mình về một bộ manga dễ thương để đọc thì chắc chắn mình sẽ chọn Suki na ko megane ga wasureta rồi, đây thực sự là một bộ manga ngọt lịm với những màn thả thính smooth không tưởng cùng Mie và Komura đó.
Tác giả: Fujichika Koume
Thể loại: Tình cảm, đời thường, học đường
Số chương: 54 – tiếng Việt 51 (7 fingers team)
Để có thể nói ngắn gọn về nội dung bộ truyện thì đó chính là tiêu đề của nó “Cô bạn gái mình thích hôm nay lại quên đem kính rồi”. Câu chuyện chỉ đơn giản là kể về cậu học sinh tên Komura – một học sinh cấp 3 vô cùng bình thường không có gì đặc biệt. Ở trường học, cậu được ngồi kế bên một cô bạn mang tên Mie – một cô bé đeo kính đãng trí và có phần kì cục, thế nhưng Komura lại thầm thích một cô bạn Mie như vậy. Chính bởi sự đãng trí mà Mie luôn có những ngày đi học quên đem theo kính và đây cũng chính là nội dung mà người đọc chúng ta sẽ được theo dõi. Vào những ngày đó, Mie sẽ luôn gặp khó khăn trong việc hoạt động (chắc các bạn đeo kính cũng biết thiếu kính khổ thế nào rồi đó :< ) và nhân vật chính của chúng ta - cũng là người ngồi kế bên Mie lại được cô bé nhờ cậy. Vì ngồi cạnh cô bé và cũng rất lo lắng cho cô bé khi cô quên kính nên Komura-kun luôn sẵn sàng giúp đỡ Mie. Tuy nhiên việc đọc bài, chỉ đường, giúp đỡ cho những người bạn quên đeo kính thì không phải là việc gì đó khó khăn hay khó chịu nhưng nếu cứ mỗi tuần, ngày cũng phải giúp đỡ thì có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy việc đó có phần phiền phức đúng không? Và bé Mie thật sự rất rất rất đãng trí, con bé luôn quên đem theo kính, vật mà đáng ra người bị tật về mắt nào cũng phải luôn nhớ đem theo. Nhưng Komura-kun lại không hề cảm thấy như vậy, mà ngược lại còn cảm thấy Mie những lúc không có kính thật đáng yêu với một đôi mắt tuyệt đẹp mọi khi bị ẩn sau lớp kính dày và có chút mong ước xấu xa rằng Mie sẽ quên kính (quên kính khổ lắm đấy, đừng hành hạ con bé thế).
Khi được khắc họa trên manga, bất cứ hoạt động đời thường nào cũng trở nên có phần hài hước hay dễ thương hơn. Và câu chuyện quên kính giữa Mie và Komura cũng không phải ngoại lệ. Khi quên kính mắt Mie gần như không nhìn thấy gì cả, kể cả được Komura giúp đỡ như cho xem chung sách – vở cũng vẫn rất khó khăn. Những lúc này cô bé phải tiến thật sát vào người Komura-kun để có thể nhìn thấy và điều này có hại cho tim của cậu nhóc Komura khi người mà cậu thích cứ dí người vào sát cậu như vậy (không chỉ mỗi Komura hại tim đâu, cả người đọc nữa). Việc được sát lại gần Mie và thấy những cử chỉ “vô tình” thả thính của cô bé ngày càng làm cậu cảm thấy cô dễ thương hơn cũng như muốn giúp đỡ, che chở cho một Mie đãng trí, hậu đậu hay quên kính. Cứ như thế, không chỉ Komura mà ngay cả Mie cũng nhận ra có điều gì đó nảy sinh khi cô bé cứ “bất đắc dĩ” phải tiến lại gần Komura. Chỉ từ việc quên kính, không chỉ khoảng cách vật lý của Komura với Mie ngày càng gần lại với nhau mà còn dẫn tới cả tình cảm “bạn bè” của cả 2 cũng đã phát triển và trở nên thân thiết hơn (bạn bè gì cứ làm nhau trụy tim thế 2 em). Bộ manga đã từ từ xây dựng mối quan hệ bạn bè của cả 2 và dần dần đưa chúng lên mức “romance” khi cả 2 đã ngày càng trở thành người đặc biệt với người còn lại thông qua những hành động vô cùng dễ thương xảy ra vào những ngày Mie quên kính.
Nội dung của bộ manga này thực sự chỉ đơn giản có vậy, 2 cô cậu học sinh và cuộc sống học đường – đời thường của họ. Tuy nhiên, điểm nhấn của mỗi chương hay cũng như của bộ truyện lại là những hành động của Mie và Komura, nếu như trong Karakai jouzu no Takagi-san thì các hành động là sự tinh quái trong các trò trêu chọc, thì ở đây lại là sự trong sáng, thuần khiết và cực kỳ là dễ thương, những màn “thả thính” và “bỏ quên liêm sỉ” của cả 2 chính là thứ tạo nên sức hút của câu chuyện này với người đọc – thứ khiến người đọc cảm thấy có chút gì đó ngây ngô, hường phấn.
Trong một manga như này thì art là yếu tố vô cùng quan trọng, không chỉ mỗi cốt truyện mà có thể dựng lên được, tạo nên được sự dễ thương. Art của bộ truyện này thì thực sự thì theo quan điểm cá nhân mình là có phong cách rất hợp để khắc họa sự dễ thương của câu chuyện. Không phải là quá tỉ mỉ và tinh xảo trong từng chi tiết tranh vẽ và nhiều chỗ có lẽ hơi phần đơn giản nhưng vẫn có sự chú trọng tới vẻ ngoài của các nhân vật, đặc biệt là Mie được khắc họa rất cute đấy. Tóm lại là art có phong cách đơn giản (nhưng lại hợp) như cốt truyện vậy.
Như đã nói ở các phần trên, manga này khá đơn giản nên chúng ta không thể hi vọng vào một lối tạo và phát triển nhân vật quá phức tạp và sáng tạo được. Sự phát triển nhân vật đơn thuần khá là đơn giản và chậm rãi theo tốc độ tình cảm của Komura và Mie. Tuy câu truyện chủ đạo là về Komura và Mie nhưng ngoài ra còn một số nhân vật khác khá thú vị như một cậu bạn điển trai cùng lớp (well, typical romance-school life character), tất nhiên là họ cũng không được nói tới nhiều lắm trong truyện để nhường đất cho Komura và Mie (bởi truyện khá ngắn mà).
Nếu có gì để cảm thấy chưa được thỏa mãn về bộ này thì cá nhân mình thấy nhiều chapter còn ngắn quá đi, chưa kể là nhiều chap là filter (tất nhiên là vẫn siêu cấp dễ thương rồi), khiến mình cảm thấy rất hóng cho một chương dài (thường là chương tạo ra sự phát triển vào các nhân vật của bộ truyện).
=>Kết lại: nếu bạn hỏi mình về một bộ manga dễ thương để đọc thì chắc chắn mình sẽ chọn Suki na ko megane ga wasureta rồi, đây thực sự là một bộ manga ngọt lịm với những màn thả thính smooth không tưởng cùng Mie và Komura đó.
Nhận xét
Đăng nhận xét