[Manga Review]: Saiteihen no Otoko – kẻ rác rưởi tận đáy xã hội, vẫn là người


                       SPOILER ALERT

      Saiteihen no Otoko, bộ manga ngắn mà mình đọc được trong thời kì vẫn còn thừa thời gian để đọc truyện cả ngày, không phải một câu chuyện kinh dị quá đỗi đáng sợ, cũng chẳng có nội dung nhân văn sâu sắc khiến ta thay đổi cách nhìn nhận cuộc đời. Nó chỉ là ngôi nhà hoang để nghỉ tạm bên đường, pha chút cái không khí lạnh sống lưng, làm ta khó chịu bởi sự xập xệ thiếu thoải mái, nhưng cũng có một mái hiên vừa vặn để ngồi lại và đưa ra vài câu hỏi bâng quơ không lời đáp khá là vô nghĩa về cuộc sống.


   -Tên: Saiteihen no Otoko
   -Hình thức: Manga
   -Số chương: 15
   -Tác giả: Yamaguchi Mikoto
   -Thể loại: Mystery, Horror, Supernatural, Psychological
   -Tóm tắt nội dung: Murai Masahiko (16 tuổi) là một kẻ được coi như gần rác rưởi nhất trong lớp học. Dưới cậu ta là Yamada - một kẻ được coi như rác rưởi hoàn toàn. Tuy nhiên, Yamada đã thú nhận một tin động trời là cậu ta đã có bạn gái là Maya - một cô gái bb dễ thương. Trong tình huống lo sợ mình sẽ rơi xuống vị trí cặn bã nhất trong lớp, Murai đã nói dối rằng cậu ta đang hẹn hò với Mizusawa Haruka - một cô bạn hồi nhỏ và đã chuyển đi đột ngột từ năm lớp 6. Sự thực chỉ có Murai biết là Mizusawa hoàn toàn đã chết vào 5 năm trước và do ai giết hại. Cả lớp hoài nghi và buộc cả Yamada và Murai thi xem ai chứng minh mình có bạn gái thực sự trước. Murai vô cùng lo lắng. Nhưng bất ngờ, ngay ngày hôm sau, một cô gái xinh đẹp mới chuyển vào tự xưng là "Mizusawa Haruka" và nói đang hẹn hò với Murai…

 Đến với bộ manga này, điều đầu tiên bạn cần làm quen là Masahiko. Thừa cân, không hòa đồng, không được dạy dỗ tử tế, biến thái, dâm dục cùng thói quen quái dị ngửi mùi của người khác. Nếu như vậy vẫn chưa đủ để bạn đánh giá cậu ta là hạng người thế nào, thì mình sẽ bổ sung thêm một chi tiết nhỏ. Để chứng minh mình không phải cặn bã, Masahiko tìm những kẻ cậu cho là rác rưởi và cười vào mặt chúng. Sỉ vả gái điếm, lũ quan chức nịnh bợ sếp, kẻ giết người hay đứa bạn cùng lớp cũng bị bắt nạt như mình để tự tôn bản thân lên. Kể cả khi kinh hãi nhận ra “bạn gái cậu” - kẻ trông y hệt cô bạn đã mất Haruka - có thể còn không phải là con người, Masahiko vẫn tiếp tục hẹn hò bởi nếu không có bạn gái, cậu sẽ rơi xuống cái vị trí mình luôn nhìn vào một cách khinh bỉ. Và đó là khởi đầu của cái địa ngục cậu sắp chứng kiến.
 
       Chuyển biến đầu tiên đánh dấu tag horror của bộ manga là lúc Yamada bỗng dưng trở thành một con người mới, sạch sẽ, gọn gàng, chăm chỉ,… sau hôm thứ tư. Điều khiến Masahiko ngạc nhiên nhất là mùi hương đặc trưng của Yamada đã thay đổi hoàn toàn, và không lí nào mùi hương đó có thể biến đổi nhanh như vậy cũng như việc phát hiện cái sinh vật đang đóng vai bạn gái mình có mùi hương y hệt. Để rồi cậu nhanh chóng biết được con người hoàn hảo mới của Yamada chính là thành quả của đồng loại bạn gái cậu. Lũ sinh vật bí ẩn kia tìm kiếm thức ăn và thưởng thức món ăn của mình vào mỗi thứ tư, rồi biến kẻ bị ăn thành một con người hoàn toàn mới, không một nhược điểm. Thức ăn của bọn chúng là những kẻ cặn bã, và vô hình chung Masahiko trở thành con chó đánh hơi tìm thức ăn luôn chực chờ bị làm thịt khi trở nên vô dụng.

 Tìm ra những kẻ cặn bã để bảo toàn mạng sống cho mình không phải điều gì khó khăn với Masahiko, cho tới khi cậu nhận ra có con người bị xã hội hắt hủi xếp xuống dưới đáy không phải thứ để cậu chỉ trích, mà là đối tượng có thể đồng cảm với cậu. Và Chihaya là môt người như vây. Nhưng Masahiko chẳng thể làm gì, chẳng dám đáp lại lời cầu cứu, chẳng dám bước thêm một bước để đối diện với người đầu tiên cậu mở lòng, người trở thành thức ăn do sự lựa chọn của cậu. Bất lực, cậu ta chỉ trích người cha ăn hại của mình. Nhưng, Masahiko bây giờ, một kẻ gián tiếp giết người, một kẻ đạp lên người khác để sống, kẻ đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác, kẻ vô dụng nhưng luôn tự quan trọng hóa bản thân, còn điểm gì không giống cặn bã ? Chấp nhận sự thật đó, cậu thực hiện một kế hoạch vô vọng đúng chất cặn bã để tiêu diệt cái sinh vật kia, và kết quả vô vọng là thứ ai cũng đoán được. 

 Tiếp theo đó là những chuyển biến đủ hấp dẫn để mình tiếp tục đọc bộ manga , nhưng vẫn tồn tại không ít plot hole và chẳng thực sự nổi bật cùng hướng phát triển khá chấm hỏi. Kèm theo đó là những câu chuyện nhỏ của mỗi người nhưng meh, ngoài ông thanh tra ra thì chẳng có ai đáng chú ý cả. Tất cả vẫn phụ thuộc nhiều vào nét vẽ tốt của truyện để khắc họa cái creepy của lũ sinh vật cũng như những con người đã trở thành đồng loại của chúng. Đoạn cuối là một cái kết chưa thực sự thỏa đáng và có hơi bị rush, y như cái mong muốn đọc nhanh cho xong bộ này của mình khi đọc lại Saiteihen no Otoko để review nó :v

 Nhưng, vượt lên trên cả khởi đầu khá ấn tượng của vol 1 và trở thành nguyên nhân chính khiến mình muốn viết cái review này, là backstory cũng như một chút con người của Masahiko. Từ nhỏ, cậu đã là đứa chậm chạp, béo ú hay bị bắt nạt. Tự ý thức được điều đó, cậu không có chút tự tin nào vào bản thân, tách biệt với mọi người. Ai cũng muốn được yêu quý, cậu cũng vậy, nhưng Masahiko không thể tìm được chút tình yêu nào mà cậu dành cho bản thân mình. Như một hậu quả tất yếu của việc không bạn bè, cậu tìm kiếm tình yêu của ba mẹ dành cho mình. Từ sự thiếu tin tưởng vào giá trị bản thân, cậu cũng không tin vào khả năng ai đó có thể yêu con người thảm hại này. Câu nói “Cha mẹ nên yêu thương con cái dù cho chúng có xấu xí, ngu ngốc, thảm hại đến thế nào” nghe có đôi chút cảm động của Masahiko chẳng chứa đựng ý nghĩa gì ngoài mưu cầu hạnh phúc đến tuyệt vọng của cậu. Để có được tình cảm từ cả cha lẫn mẹ khi họ luôn bất đồng, cậu sống một cuộc sống giả tạo, ba phải, đứng về cả hai phe. Con người của cậu ta khiến mình nhớ tới câu nói Asuka nói với Shinji trong EoE : “Cậu thậm chí chưa bao giờ yêu bản thân mình. Cậu là tất cả những gì cậu có, và cậu chưa từng học cách yêu quý chính mình”. Chính vì không thể thương nổi bản thân, cho rằng không ai có thể yêu nổi kẻ như mình, cậu mới sống một cuộc sống của kẻ khác, của kẻ mà những người thân muốn cậu trở thành. Nhưng chẳng phải việc sống giả tạo như vậy chính là đặc điểm rõ nhất của bản tính hèn nhát của cậu hay sao ? Càng cố sống theo cách người khác muốn để nhận được cảm tình, Masahiko càng cho thấy con người cậu thảm hại thế nào. Nói vậy, nếu cậu biết yêu bản thân, cuộc sống của cậu sẽ tốt đẹp hơn ? Mình không dám chắc, nhưng ít nhất, từ tình yêu bản thân, cậu ta sẽ muốn bảo vệ thứ mình yêu, không để “thứ đó” bị bắt nạt, bị vu oan hay để nó trải qua cơn ác mộng tồi tệ thời thơ ấu. Nói là vậy, nhưng sự thật vẫn là sự thật không thể chối cãi, Masahiko vẫn không thể yêu nổi con người mình, và vẫn tìm kiếm tình yêu từ kẻ khác.

     Sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Yếu đuối, không dám đứng lên bảo vệ bản thân. Ba phải, chỉ dám đứng về phía kẻ mạnh. Nhát gan, không dám nói lên sự thật. Ngu ngốc, vì muốn có tình yêu từ một tên rác rưởi mà bảo vệ hắn, dám giết người để rồi sống trong sợ hãi. Và lại sợ hãi, kể cả khi đã dám giết người có chủ đích, vẫn không dám nhìn vào mắt kẻ ấy. Tấn bi kịch đó trở thành khởi đầu cho tấn bi kịch trong hiện tại, vì một kẻ chưa từng biết yêu bản thân. Đến phút cuối cùng, khi biết có người vẫn luôn yêu mình, vẫn luôn yêu con người thảm hại chân thật không dám mong chờ tình yêu kia, việc Masahiko có học cách yêu bản thân mình hay không vẫn bỏ ngỏ, nhất là khi cậu cũng nhận ra cái vô nghĩa trong sự tồn tại của mình. Nhưng ít nhất lần này, cậu ta nhìn thẳng vào mắt của người khác, đứng lên bảo vệ bản thân và cố gắng nói lên sự thật.

#Raidriar

Nhận xét

Bài đăng phổ biến