[BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG CỦA THỂ LOẠI HAREM]

Thể loại Harem đã chết. Ai đã giết nó? Không ai khác ngoài chính các độc giả của nó, với những màn gây war liên miên giữa các thuyền với nhau, với bài tế dài 14000 từ hưởng ứng cách kết truyện tào lao của Gotoubun, và quan trọng nhất, là cái ý tưởng đồng hoá bản thân với nhân vật chính. 
Hai bộ truyện đi đầu của thể loại Harem hiện tại là Gotoubun và Bokuben đã kết thúc một cách đầy thất vọng. Chính tác giả của chúng tự bẻ gãy ngòi bút của mình, trong nỗ lực thu hút sự ủng hộ của độc giả. Vì cố gắng cuối giờ đó mà họ đã đi chệch khỏi mục tiêu ban đầu là thổi một luồng gió mới vào thể loại Harem.
Trong Gotoubun, việc Fuutarou chọn Yotsuba gây xôn xao không phải vì lý mà vì tình. Hai đứa không có một diễn biến tình cảm rõ rệt nào cả. Đùng một cái hai đứa thành một đôi. Chữ Romance trong Rom-com bị Negi-sensei ném ra ngoài cửa sổ một cách không thương tiếc. 
Miku và Nino có nhiều fan là vì hai cô bé đã thể hiện tình cảm của mình một cách mãnh liệt.Người đọc truyện tình tất nhiên đều muốn thấy cặp đôi nhân vật chính yêu nhau. Nhưng thay vì thấy được cái chạm môi đầu tiên trong sự thẹn thùng của hai đứa, chúng ta *lại* thấy một màn rượt đuổi, push-pull cho đến phút cuối. Trên các diễn đàn thì ầm ầm bão táp. Đi đâu cũng thấy vô số lời xỉ vả của những đứa ảo tưởng dành cho nhau.
Kết thúc là gì? Năm cô dâu cùng xuất hiện một cách lố bịch. Sau đó họ cùng đi hưởng tuần trăng mật với Fuutarou (!?)
Sự thật là: Fuutarou got cucked. By the fans. By Negi.

Với Bokuben, người đọc đã đặt kỳ vọng nhiều hơn. Vì truyện có lợi thế kết thúc sau Gotoubun, vì Moeyuki, và vì tác giả đã xây dựng các route một cách đồng đều. Cuối cùng Nariyuki có chọn ai thì cũng đều hết sức hợp lý, trừ Sensei (Legendary Ending). Thế nhưng Tsutsui-sensei lại quyết định chia làm 5 Ending theo kiểu VN.
Một quyết định hết sức ngớ ngẩn và tàn nhẫn. Bởi vì nếu Nariyuki kết thúc với cả 5 cô thì cũng như cậu đã chẳng chọn ai cả. 
5 cái Ending là quà tặng tri ân cho fan của 5 thuyền. Còn Nariyuki, cậu chỉ là hoá thân cho fan của các cô gái. 

Vì lợi nhuận và danh tiếng mà bán rẻ đứa con tinh thần của mình và từ chối quyền hưởng hạnh phúc của chúng sao? Dựng lên chuyện tình đầy gian nan thử thách rồi kết thúc trong một cái True Ending đầy giả dối sao? Hay tệ hơn, 5-Ending?
Đâu rồi cái “hồi kết” huyền thoại làm lay động lòng người của TWGOK; tuy bất ngờ và gây tranh cãi lúc đầu, nhưng đến giờ vẫn làm fan thán phục?

Đầu năm 2020, thể loại Harem trở lại với bản chất thật sự của nó. Là công cụ để thoả mãn ước mơ của một đám loser ảo tưởng. Mong qua trung gian là hình tượng nhân vật chính yếm thế, tin người, ham học hỏi mà kết nối với những nữ nhân xinh đẹp, giỏi giang. Thay vì thổi một luồng gió mới vào thể loại Harem, Negi-sensei và Tsutsui-sensei đã làm phí hoài tiềm năng của hai bộ truyện Harem được đông đảo độc giả đón nhận. Âu cũng là do khuyết điểm cố hữu của thể loại Harem. Nó vốn dĩ được sinh ra để chiều lòng những người đam mê cái đẹp nữ tính, thông qua trung gian là một anh main đần đụt, tầm thường. Fuutarou và Nariyuki cũng vậy thôi, hai thằng con trai nhà nghèo ham học, ai cũng dễ dàng hoá thân vào. Bao quanh là những cô nàng dễ thương, xinh xắn, không ngực bự thì cũng nết na. 
Vậy thì mình hoàn toàn có thể dõng dạc tuyên bố rằng: Thể loại Harem chỉ còn là cái xác khô.
Bộ truyện Harem nào ra mắt sau này cũng đều sẽ kể về một anh main trung tính, tầm thường, vì lý do nào đó mà được quá chừng gái đẹp bám lấy. Sau khi nhảy lên một cái thuyền nào đó và xem war chán chê, bạn đọc sẽ được thất vọng rồi tạm chấp nhận cái kết. Sau đó ngồi chờ bộ Harem nổi danh tiếp theo, cũng với một trải nghiệm tương tự.
Trải nghiệm đọc truyện Harem nó chỉ đến thế thôi, không thể hơn được nữa.

Hay là thể loại Harem có thể tiến xa hơn thế? *Vsauce theme*

Liệu có tồn tại một bộ truyện chiều lòng được đông đảo các chuyên gia mĩ học, vừa đầy giá trị nhân văn, và nhất là, kể được một câu chuyện tình đi vào lòng độc giả? 
Chẳng cần nhìn đâu xa, bạn đã biết về nó từ lâu rồi. Đó chính là series Monogatari. 

NisiOisin đã đặt ra một chuẩn mực rất cao cho tác phẩm của mình. Và kết quả là Monogatari trở thành một tác phẩm harem vượt lên khỏi cái dớp của thể loại Harem. Series anime Monogatari giờ đã xứng đáng được liệt vào hàng tác phẩm kinh điển. Đến thời điểm hiện tại, mình vẫn chưa thấy dấu hiệu cạn kiệt ý tưởng của NisiOisin khi viết tiếp series. Và với bản chuyển thể manga, những khán giả kỳ cựu của Monogatari được xem lại những khoảng khắc quen thuộc dưới một khía cạnh mới mẻ đầy hấp dẫn.
Hãy cùng mình khám phá bản chuyển thể này, để thấy đâu là những yếu tố cấu thành nên một kiệt tác của thể loại Harem. 

[Manga Review] Bakemonogatari: Harem is Dead. So I Harem-ed.
Tác giả: NisiOisin
Hoạ sĩ: Oh Great
Tag: Shounen, Harem, Ecchi, Rom-com, Action, Drama, Supernatural.
Tiến độ:
Raw: Chap 84
Eng: Chap 67
Việt: Chap 57

Đầu tiên phải ca cái art của Oh Great. Nó đẹp kinh người. Art của ổng nằm ở cái tầm của CLAMP. Coi đã con mắt. Có những bộ mà các bạn phải đọc trên màn hình lớn của iPad/ Laptop mới trải nghiệm thật đầy đủ được. Và Bakemonogatari chính là một bộ truyện như thế. 
Oh Great vẽ cực kì chi tiết và tỉ mỉ. Trong truyện, background được chú trọng với mục đích làm tôn lên cái đẹp của các nữ chính. Chẳng hạn như những nhành cây ngọn cỏ luôn theo chân Senjougahara, hay cách Hanekawa thường xuyên “khiêu vũ” (nghĩa đen và bóng) trước mắt Araragi. 
NisiOisin thường sử dụng những khái niệm trừu tượng trong truyện. Đó cũng là những khoảng khắc mà độc giả được thưởng lãm hết tài nghệ của hoạ sĩ. Có một cảm xúc được diễn tả hết sức ấn tượng là cái Hận của Kanbaru. “Nó” man dại và mù quáng trong sự bất lực. Mỗi chữ Hận nó thốt ra nhấn chìm Kanbaru trong một vũng lầy đỏ rực. Một khoảng khắc hết sức ấn tượng trong trận chiến giữa Araragi và Kanbaru.
Cái khuyết điểm lớn nhất trong art của Oh Great là thiếu nổi khối nên sẽ có một số bạn bị rối mắt khi có quá nhiều chi tiết. 

Từ đây, mình sẽ đi vào chi tiết phân tích sự tài tình của NisiOisin khi viết Monogatari. Bài viết sẽ được trình bày dưới dạng slides. Vì sẽ thật bất công với Oh Great khi phân tích manga mà không minh hoạ bằng những hình ảnh đầy cảm xúc của truyện; cũng như với những nữ chính của nó, khi không khoe hết vẻ đẹp của các nàng. 

Hitagi Crab.
Một điểm khác biệt xác lập vị thế của Monogatari trong thể loại Harem là thứ tự diễn ra các sự kiện trong truyện. Nó không tuyến tính từ A - B. Các bản chuyển thể luôn bắt đầu với tựa “Bakemonogatari”. Cô gái xuất hiện đầu tiên luôn luôn là Senjougahara-người tình đầu tiên và duy nhất của cậu trai Araragi trong suốt cả series.
First Girl Wins?
Sai hoàn toàn. Sự tồn tại của Senjougahara đánh đổ logic truyền thống của thể loại Harem. Đó là phải có war giữa các thuyền với nhau. Rồi kết thúc với lựa chọn của main. Trong nước mắt của các cô gái.
Senjougahara xuất hiện và cướp lấy trái tim của Araragi ngay từ arc đầu tiên. Không có war nào cho anh em xem cả. Từ đây người lèo lái câu chuyện không phải là fan, mà là Nisi...*crack* Arghhhhh....Đừn....
Hitagi Senjougahara.

Senjougahara không thuộc về một kiểu mẫu nhất định nào cả. Nàng Tsundere khẳng định bản thân bằng một chiến thuật chinh phục trái tim Araragi hết sức rõ ràng. Không có vô tình động chạm, ngại ngùng rồi bỏ chạy. Nàng kết đôi với Araragi trước, chuyện vun đắp tình cảm tính sau. Nhờ đó mà ta được đọc một chuyện tình, thay vì một cuộc rượt bắt không hồi kết.
Trong cái thế giới tình cảm ứ đọng của thể loại Harem, Senjougahara tạo nên một tiền lệ hết sức đáng học hỏi. 
Cô không chỉ là “cái neo” giữ Araragi không lún quá sâu vào thế giới của “Quái dị” mà quên cõi người; cô còn là cái neo giữ cả bộ truyện khônng lún vào vũng bùn chôn chặt thể loại Harem. Bakemonogatari là Harem, mà cũng chẳng phải là Harem vì có sự rạch ròi của Senjougahara. Nàng và Araragi là hai người yêu nhau. Chàng dù có mê gái và biến thái cỡ nào cũng phải quay về bên nàng. Còn người đọc chỉ là, yeah, người đọc. Chúng ta không thể đồng hoá bản thân vào Araragi được. Cuộc tình giành riêng cho cặp đôi biến thái. Như chính trong bản anime, nụ hôn và cảnh mặn nồng của riêng hai người được đặt trong timeskip. 
Điều đó thể hiện tình yêu mà NisiOisin dành cho những đứa con tinh thần của mình.

Tsubasa Cat
Hanekawa là mẫu gái Nadeshiko luôn bị từ chối từ trước tới giờ trong thể loại Harem. Nữ tính, trung hậu, đảm đang. Ví dụ thì không thể kể hết. Onodera (Nisekoi), Aya (Ichigo 100%), Miku + Bé Văn (T_T). Trong Monogatari, Tsubasa cũng không đến được với Araragi. Dù vậy, kết quả đó trở nên bớt quan trọng khi cô bé đã có một màn trình diễn hết sức ấn tượng.
“Tớ không biết hết mọi thứ. Tớ chỉ biết những gì tớ biết thôi.”
Hanekawa không biết tất cả mọi thứ, nhưng cô hiểu rất rõ người đàn ông mình yêu. Nàng là tình địch ngang hàng với Senjougahara, với khả năng thao túng không kém phần nào so với Cua.
Trong truyện, Hanekawa thường xuyên phô bày vẻ đẹp hình thể trước mặt người yêu. Bởi đó là điều Araragi biến thái thèm muốn. Cô bé từ lần gặp đầu tiên đã trở thành nàng thơ của Araragi.  Đâu chỉ có vậy, mỗi khi Araragi mất niềm tin, Hanekawa đều xuất hiện để vực cậu dậy, như một thiên thần hộ mệnh.


Có một yếu tố quan trọng mà nhiều tác giả Harem bỏ qua khi viết một truyện tình. Đó là aftermath của câu chuyện. 
Mô típ của Harem là tỏ tình rồi kết chuyện. Các cô gái khác đến chúc mừng nam chính cùng người cậu chọn.
Bọn họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Hanekawa không đi theo lối mòn đó. Cũng vì ngay từ đầu thì canon đã được xác lập giữa Senjougahara và Araragi. Hanekawa đã luôn là một người ngoài cuộc. Vì thường xuyên ở bên cạnh người mình yêu, mỗi lời nói nhắc đến Hitagi đều trở thành một vết dao khứa vào trái tim của cô bé.
Từ đó mà người đọc thấy được sự mạnh mẽ và tỉnh táo đã thành biểu tượng của Hanekawa, khi cô không bao giờ để mình trở thành người thứ ba can dự vào cuộc tình của Araragi. 
Mèo và Quỷ, hai người bạn có ơn với nhau. Luôn bảo vệ nhau trong thời điểm khó khăn. 
Mối quan hệ giữa Hanekawa và Araragi nhờ vậy mà trở nên sâu sắc và thuần khiết, giữa một mê cung Quái dị không lối thoát.


Koyomi Vamp
Huyền thoại của thể loại Harem. Kẻ biến thái siêu cấp hạ đẳng. Người anh của chúng ta. 
Araragi là một Quái dị giữa một rừng những anh main hãm tài y hệt nhau. Yếu nhớt, tầm thường, chỉ có cái tốt bụng và một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Cộng thêm khoản vừa dại gái vừa nhát gái. Bị gái đẹp ôm lấy là lập tức co vòi bỏ chạy. Xong cũng chẳng đáp lại hay từ chối tình cảm của các cô gái. Mặc cho họ héo hon chờ đợi ân sủng của mình.
Điểm phi lý nhất của thể loại Harem là những anh main tầm thường như trên lại được yêu chiều vô điều kiện, dù họ chả động một ngón tay. Tất cả những gì họ cần làm là thể hiện sự “tốt bụng”, “biết quan tâm đến người khác”. Một điều mà ai cũng làm được
Araragi nhà ta thì không. Anh có phẩm chất riêng của mình. Anh đã có thể chọn một cuộc sống bình thường, chỉ cần anh quên đi sự tồn tại của Shinobu, quên đi sự tồn tại của Quái dị. Tất cả mọi cô gái Araragi gặp đều chán ghét sự giúp đỡ mà Araragi giành cho mình. Thế nhưng, mặc cho mọi sự can ngăn và cảnh cáo, Araragi vẫn hy sinh bản thân để cứu giúp những người bị Quái dị ám. Mỗi cô gái trong “hậu cung” của anh đều được đánh đổi bằng xương máu theo đúng nghĩa đen.
Vì lẽ đó, người đọc chỉ có thể đồng cảm với Araragi chứ không thể đồng hoá bản thân mình vào anh được. Không có ai bị chặt đầu mà không chết giống anh cả.


Điều khác biệt của bản manga so với anime là sự tập trung khai thác nội tâm và diễn biến tâm lý của Araragi. Trong manga, anh không còn là một thằng yếm thế bẩn bựa mà được nâng cấp lên thành một người đàn ông mạnh mẽ bẩn bựa. Araragi bình tĩnh và quyết đoán xử lý mọi tình huống liên quan đến Quái dị. Khả năng chiến đấu của anh cũng tăng lên gấp nhiều lần khi nhanh chóng tìm ra cách khắc chế những đối thủ mạnh mẽ và thoát khỏi những tình huống hiểm nghèo. Mô típ của main harem là để gái đánh thay. Còn trong Bakemonogatari, Araragi là người gánh toàn bộ dàn hậu cung của mình.
Sự ngầu đập chai đó làm mình không quen lắm. Araragi nhà ta trước giờ là một tay lolicon biến thái chuyên bị gái hành và dắt mũi cơ mà.


Nhờ có sự rạch ròi của Senjougahara mà Monogatari bước khỏi vết xe đổ của thể loại Harem. Đó là khi main được xây dựng để làm trung gian giữa người đọc và các nữ chính. Do đó mà main phải tầm thường, phải nhạt, phải không có nhân cách rõ rệt để các fan tiện bề hoá thân.
Trong Monogatari, mỗi nhân vật đều có một nhân cách đặc trưng. NisiOisin đã phân định rõ ràng: người đọc sẽ không thông qua Araragi mà yêu các nhân vật nữ. Chúng ta trực tiếp yêu mến các nhân vật nữ. 
Chỉ bằng một sự khác biệt tinh tế ấy thôi đã là đủ để đưa Monogatari lên một tầm cao mới.
Chính nó cũng cho phép tác giả khai thác đầy đủ những cung bậc hỉ nộ ái ố của nhân vật. Thay vì là một nụ cười giả tạo và sự thẹn thùng thường trực của các cô gái, điển hình như khoảng khắc tươi cười “Tất cả là vì anh, người đàn ông của em” của bé Văn. Hết sức giả tạo từ vị trí của tác giả, và ảo tưởng với các fan.
Trong Sugura Monkey, Kanbaru đi từ ghen tị với tình cảm của Senjougahara dành cho Araragi, đến căm ghét anh. Rồi sau khi hoà giải với hai người, cô bé giành tình cảm cho cả Araragi và Senjougahara. Một diễn biến tâm lý hết sức thú vị, dù khúc thổ lộ mém tí hết hồn.
Cảnh chiến đấu giữa Araragi và Kanbaru được mô tả hết sức đẹp mắt. Nhưng mình sẽ không spoil art. Vả lại, đây là một bài viết về harem nên hãy ngắm body của Kanbaru.


Spoiler: Shinobu aka Kiss-Shot trong manga đẹp không góc chết. Kiss-Shot có nét đẹp hết sức đặc trưng của phụ nữ phương Tây. Lần nào nàng xuất hiện cũng đều để lại ấn tượng nơi người đọc. Xứng danh Vợ cả aka Nữ hoàng Quái dị. Cái tài của tác giả nằm ở khả năng làm cho mỗi nhân vật trong một dàn nữ chính Harem trở nên thật khác biệt và đáng nhớ. Shinobu xuất hiện rầu rĩ, lầm lì, nhưng khi em cười lên thì cảm xúc của mình thay đổi 180 độ.
Khí chất của Shinobu và Kiss-shot cũng vô cùng khác biệt. Lúc nhỏ thì nhí nhảnh dễ thương, khi trưởng thành thì lãnh đạm. Nhưng đều toát lên một vẻ quý tộc hơn người.
Hiện tại truyện đã đi đến arc Kizumonogatari, với nhiều sự thay đổi so với bản anime. Trong đó có sự xuất hiện của một cô gái Việt xinh đẹp và sự ngầu lòi chưa từng thấy của Araragi.


Tất nhiên, làm sao có thể quên được các gái khác. Nhưng tiếc là khuôn khổ của bài viết chỉ dành cho việc phê bình thực trạng của truyện Harem, nên mình không thể tiếp tục kể về Hachikuji và Nadeko. Mình chỉ có thể nói rằng Oh Great đã bám rất sát nguyên tác và truyền tải được đầy đủ cái thần của hai cô gái. Fan của hai em sẽ không hề thất vọng khi đọc manga.
Phải nói rằng mình hoàn toàn bất ngờ trước khả năng đảm bảo chất lượng của franchise Monogatari. Bản anime vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm về chất lượng. Không có bằng chứng nào cho thấy Shaft đang vắt sữa Monogatari cả. Và bản Manga cũng là một tác phẩm xuất sắc, xứng đáng cho các fan Harem thưởng lãm.


Tổng kết
Harem như chúng ta biết đã chết. Nó không thể lấy lại được vinh quang từ thời Ichigo 100% và The World God Only Knows. Chúng ta đã bóp chết thể loại Harem bằng mong muốn tầm thường là đồng hoá bản thân mình vào nam chính. Vì lẽ đó mà Negi-sensei và Tsutsui-sensei buộc phải bẻ gãy ngòi bút để phục vụ người hâm mộ. Kết quả là hai cái kết vẫn đang làm cộng đồng fan M-A chê cười.
Nếu người xem vẫn ham mê Harem thì thể loại này vẫn sẽ sống, và thậm chí là thành công rực rỡ. Nhưng không có lý do gì để hy vọng các họa sĩ tương lai sẽ không đi vào vết xe đổ của Gotoubun và Bokuben cả.
NisiOisin đã vạch ra một lối thoát, một hình mẫu để vươn tới bằng series Monogatari. Việc các tác giả truyện Harem có nắm lấy sợi dây cứu sinh này và lội khỏi Vũng bùn trì trệ của thể loại Harem hay không, tuỳ thuộc vào khả năng đón nhận của độc giả. Nếu chúng ta ủng hộ doanh số và thúc đẩy tác giả đặt ra cái kết như của Gotoubun và Bokuben, thì người đọc truyện Harem hoàn toàn xứng đáng với trải nghiệm đọc Harem mà họ đã chọn.

#Anthony

P/S: Tamiki Wakaki-sensei, tác giả TWGOK, đã trở lại đường đua. Hãy xem liệu thể loại Harem có khởi sắc với sự trở lại của sensei không.



.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến