[Manga Review]: Gaki Jigoku – nỗi khao khát vô hình của đứa bé quái vật
Không quá lâu trước đây, mình đã giới thiệu với các bạn về cái oneshot Bakemono Recchan - một con quái vật được đối xử như người thường mặc dù sự tồn tại của cô không ngừng kêu gào rằng mình là quái vật. Và hôm nay, mình sẽ giới thiệu bộ manga ngắn Gaki Jigoku về một con quá vật bị đối xử như quái vật dù phần nhân tính vẫn tràn đầy trong cô bé.
-Tên: Gaki Jigoku
-Hình thức: Manga
-Tác giả: Hino Hideshi
-Số chương: 13 ( 1 vol )
-Thể loại: Horror, Tradegy
-Tóm tắt nội dung: Giữa một đêm giông bão, một cặp chị em được sinh ra. Một người là đứa bé gái hoàn toàn bình thường, kẻ còn lại là một con quái vật bị biến dạng và thèm khát máu thay cho sữa mẹ. Người cha không chấp nhận được sự thật đã gói kín đứa bé lại và bí mật vứt ra bãi rác của thành phố. Bằng một phép màu nào đó, đứa trẻ vẫn sống sót và vật lộn để tiếp tục sinh tồn. Bên cạnh việc chống chọi với cái đói cái rét, nó phải cố gắng cưỡng lại cái mời gọi vô hình của một sự đầm ấm mình chưa từng có.
Sau khi đọc xong phần tóm tắt kia, có lẽ các bạn sẽ nghĩ về bộ truyện này như một câu chuyện đầy bạo lực của con quái vật được dẫn lối bởi nỗi căm hận và ghen tức đang tìm cách trả thù. Thậm chí với trí tưởng tượng phong phú hơn, bạn có thể nghĩ tới cả cảnh tình yêu của con người, của gia đình cảm hoá cô bé quái vật đang hừng hực lửa thù. Nhưng sự thật bất ngờ thay lại không phải vậy. Có thể nói, ở một góc độ nào đó, bộ truyện khá ngọt ngào. Thậm chí, thứ cuối cùng còn sót lại trong mình khi đọc xong nó là một vị ngọt đầy cay đắng lẫn chua xót.
Toàn bộ câu chuyện xoay quanh cô bé xấu số còn không có một cái tên đàng hoàng của chúng ta. Sinh ra là một con quái vật đúng nghĩa với đôi mắt mở thao láo, hàm răng sắc nhọn và cơn thèm khát máu tươi dị thường. Đứa bé bị bỏ rơi gần như ngay lập tức và nằm bất lực chờ chết tại đống rác khổng lồ. Nhưng, cuộc đời lại không để nó chết, và bản năng sinh tồn của đứa trẻ cũng vậy. Nó sống cuộc đời của một con thú vật bị bỏ rơi tại đây. Ăn xác chết, uống nước bùn, đào đất tìm sâu ăn, mồi bắt động vật bằng chính da thịt của mình, ... tất cả chỉ để giữ cho cái bụng của nó không kêu gào bất chợt.
Sống như một con thú vật nhưng nó vẫn có tình cảm, đúng hơn là vẫn khảo khát tình cảm một cách vô thức. Người đọc có lẽ chột dạ, nhói lòng lần đầu tiên khi thấy đứa bé phát hiện con mannequin, lại gần và yên giấc ngủ khi gối đầu cạnh thứ có hình dạng lạ lẫm ấy. Đó là lúc mưu cầu tình cảm của một con quái vật trỗi dậy. Một con mannequin là đủ, cho tới khi nó nhìn thấy đàn chó hoang, thấy cách con chó mẹ gầm gừ khi nó lại gần gia đình nhỏ bé kia. Lủi thủi bước đi khi biết mình không thuộc về nơi đó dù là bây giờ hay về sau, nó trở về với chỗ ngủ thân thuộc của mình. Nhưng đến cả nơi đó cũng đã không còn ấm áp, thoải mái như trước nữa, bởi vì đứa trẻ nhận ra thứ mơ hồ mình đang tìm kiếm không có ở đó.
Cái ham muốn tình cảm ấy cứ thế lớn dần cùng với sự hiếu kì của đứa bé đối với nguồn ánh sánh chói loá kì lạ về đêm của thành phố tráng lệ. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, theo tiếng gọi của con tim, của sự hiếu kì và của một bà lão bí ẩn, con quái vật đặt chân vào thành phố và nhanh chóng trở thành nỗi kinh hoàng của người dân nơi đây. Vừa giết người vừa lặng lẽ đi tới cái đích đến bí ẩn của con tim, đứa bé chạm tới ngưỡng cửa của niềm hạnh phúc đã mất, của sự đầm ấm đáng lẽ mình phải được hưởng. Theo lời mời gọi, thúc giục của bà lão bí ẩn, còn bé phải hút lấy máu của người chị mình để lấy tráo đổi nhân dạng với chị, để lấy lại hạnh phúc mình đã mất. Và kết quả như nào, mình sẽ để lại cho các bạn trả lời.
Xuyên suốt bộ truyện, ta không ngừng đồng cảm, thương xót cho con quái vật có ngoại hình kinh tởm kia. Dù thế nào, nó vẫn là một đứa trẻ khao khát tình yêu thương, niềm hạnh phúc của gia đình đến tột cùng. Bên cạnh cái cảm xúc hiển nhiên ấy, ta thấy được con bé ngây thơ và trong sáng như thế nào. Tất nhiên mình không coi việc cắn đứt tay người khác rồi bỏ chạy để nhâm nhi bữa tối là trong sáng ngây thơ, nhưng mình muốn hướng tới động cơ của hàng động đó. Nó làm vậy để sống, và từ khi sinh ra tới tận lúc chết đi chưa có một ai dạy bảo nó về điều sai lẽ phải, nên ở tận cùng còn tim non nớt không được nuôi dưỡng ấy chỉ có tình cảm thiêng liêng của gia đình. Nó lên đường theo tiếng gọi con tim, lang thang vô định theo cảm xúc ngày càng mạnh mẽ của mình, chưa một lần ý nghĩ trả thù từng chạy ngang qua tâm trí nó. Dù cho người đàn bà bí ẩn kia thì thầm hay gào thét gì vào tâm trí nó, dù bà ta cố xây nên cảm xúc tiêu cực gì trong nó đi nữa, tất cả đều vô dụng. Khi đứa bé đứng trước giường chị mình đầy lưỡng lự, mình đã tin chắc rằng nó sẽ không trả thù, có lẽ phần nào vì nó chưa từng mang thù oán trong tâm. Nhưng nguyên nhân khác lộ ra lại làm mình bất ngờ hơn nữa. Đứa bé không làm vậy vì nó đã mãn nguyện, đã tìm thấy thứ mình luôn tìm kiếm. Lúc đó, mình và có thể rất nhiều người đọc khác đã nhận ra, trên cả mong muốn có được tình cảm trọn vẹn của một gia đình của đứa bé ấy chính là gia đình nó. Tất cả những gì còn bé tội nghiệp ấy muốn là gia đình, bất kể gia đình ấy có yêu thương nó không, có dành cho nó không, thì nó vẫn chỉ muốn mình có một gia đình. Và khi con bé gục xuống khóc, trong trang truyện tối tăm đầy ai oán ấy, trong trang truyện mà ban đầu mình nghĩ được lấp đầy bởi cái bất lực đớn đau của một con quái vật ấy, giờ đây trong mắt mình là thân hình nhỏ bé đang run rẩy trong giọt nước mắt hạnh phúc mặn chát. Viết đến dòng này, quay lại nhìn trang truyện ấy, mình muốn hét lên hộ đứa bé còn chưa thể nói đàng hoàng ấy rằng: “Em có một gia đình, em có một gia đình, em có một gia đình chảy chung dòng máu với em”.
Con quái vật ấy chưa từng nhận được tình thương, cũng không được tình yêu của con người nào bên cạnh nó cảm hoá, mà chính con tim nó đã tự lấp đầy chính mình. Hoặc có lẽ, chưa từng có con quái vật nào tồn tại, chỉ có một đứa bé gái trong sáng nhưng bất hạnh đến cùng cực mà thôi.
Và khoảnh khắc em nhận ra niềm hạnh phúc ấy, khoảnh khắc em được nhìn thấy bố mẹ mình, cũng là lúc em hiểu ra sự thật rằng mình bị bỏ rơi. Lại một dòng lệ khác chảy xuống, dòng lệ mà mình không muốn nhìn thấy đang chảy ra từ đôi mắt méo xệch đỏ hoe. Em đổi cả mạng sống để có được cuộc đoàn tụ này, để rồi từ từ và lặng lẽ hoà vào bóng tối vĩnh cửu trong giấc ngủ êm đềm nhất cuộc đời mình. Để lại đó người mẹ, người chị gái đang bàng hoàng, và một người cha hai lần giết chết con gái mình.
#Raidriar
Nhận xét
Đăng nhận xét