[Light Novel Review]: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm - Tập 3
Trước hết, chắc các bạn sẽ thắc mắc, sao lại viết về vol 3 mà không phải vol 1? Mình thì thuộc loại viết theo hứng rất nhiều, nên không thể viết về những cái không làm mình nổi hứng kể cả khi mình cực kì thích nó. Cá nhân mà nói, là một người đã xem anime, bộ Light novel dù hay nhưng không quá ấn tượng với mình bởi phần lớn các tình tiết mình đã biết sẵn rồi. Nhưng riêng vol 3 lại khác khi nó có tính giải trí cao đến bất ngờ và thực sự đem lại những phút giây chất lượng cho mình.
>Thông tin sơ lược:
- Thể loại: Comedy, Drama, Slice of Life, Romance
- Tác giả: Wataru WATARI
- Minh họa: Ponkan8
- Số tập đã phát hành ở Nhật: 12 tập ( vẫn tiếp tục )
- Số tập phát hành ở VN: 3 tập
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm hay Oregairu là một bộ Light novel nổi tiếng đã được chuyển thể thành anime cùng tên khá thành công và đã được mua bản quyền tại Việt Nam. Oregairu đã dành giải Light novel hay nhất của bảng xếp hạng Kono light novel ga sugoi! trong 2 năm liên tiếp là 2014 và 2015. Bên cạnh đó,Ponkan8 cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015.
> Tóm tắt nội dung series Oregairu ( dù khá chắc là hầu hết các bạn đều biết rồi, nhưng mình cứ nói lại vậy ):
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm được kể dưới góc nhìn của nhân vật chính Hikigaya Hachiman, một mẫu nam chính rất đặc biệt với thái độ sống tương đối "cá biệt". Hachiman luôn mang theo những triết lí rất "bất cần đời" nhưng lại không kém phần thấu đáo và sâu sắc, thể hiện rõ tính cách của một bộ phận học sinh trung học Nhật Bản hiện nay. Hachiman chưa bao giờ chịu khuất phục trước sự cô độc. Bạn bè không, bạn gái cũng không. Cứ mỗi lần nhìn những người bạn cùng lớp ca ngợi thời thanh xuân, câu ta lại lầm bầm “Một bọn giả dối. Lũ lừa gạt. Banh xác hết đi!”. Nếu ai đó hỏi cậu ta về ước mơ tương lai, cậu học sinh trung học nổi loạn này sẽ giễu cợt đáp rằng “là không phải đi làm”. Chính vì thái độ khép mình và bất cần đó, Hachiman đã bị cô giáo phụ sách đời sống học sinh "tóm cổ" lôi đến câu lạc bộ tình nguyện, nơi có sự hiện diện của một nữ sinh xinh đẹp hoàn hảo mọi thứ (ngoại trừ tính cách tệ hại), và câu chuyện dở khóc dở cười của một Hachiman bất cần nhưng lại phải đi giúp đỡ người khác bắt đầu từ đây...
REVIEW VOL 3 ( không có Spoiler quá cụ thể ):
Trước tiên, điều đem đến sự thú vị của vol 3, một điểm cộng tự dưng mà có, chính là việc đã rất nhiều người đọc đã xem anime trước, thật sự đấy. Như Hikaru Light novel đã quảng cáo, vol 3 có rất nhiều chi tiết đã bị cắt trong bản chuyển thể anime của Oregairu, chính vì vậy mà những người đã xem anime như mình, biết trước những thứ sắp xảy ra khi đọc vol 1 và 2, lại cảm thấy một sự mới lạ khó đoán trong khi đọc vol 3. Ai cũng phải công nhận, đọc bộ truyện với tâm trạng hồi hộp không biết cái gì sắp diễn ra thật sự rất hấp dẫn.
Xuyên suốt cả vol 3, lấy Hachiman làm trung tâm, vẫn là một câu chuyện về đời sống hàng ngày của một cậu học sinh cấp 3 qua các việc làm rất bình thường của học sinh cấp 3 như xích mích với bạn bè, đi chơi điện tử cùng nhau, mua quà sinh nhật hay tiệc tùng, ... à mà dùng từ "bạn bè" thì không hợp với góc nhìn của Hachiman lắm nhỉ. Vẫn lấy bối cảnh từ những sự kiện đời thường ấy, đặt dưới góc nhìn méo mó của kẻ cô độc sinh ngày 8/8, mọi thứ bỗng trở nên tiêu cực một cách đáng sợ. Cùng với những chi tiết bình thường dễ gặp trong cuộc sống là hàng đống thuật ngữ, references từ các bộ manga, anime, game hay chương trình truyền hình của Nhật cùng và suy nghĩ vẩn vơ thả không phanh mà phần lớn liên quan tới sự cô độc của cậu ta. Không chỉ vậy, cách lập luận nghe chừng rất có lí cùng khả năng so sánh liên tưởng mà mình không biết dùng từ gì ngoài "độc đáo" để miêu tả của Hachiman đảm bảo tính giải trí xuyên suốt các tình huống truyện. Cách so sánh chim cánh cụt với nhân viên văn phòng thừa cân đang chạy loanh quanh vì công việc hay câu đáp trả gọn lỏn "Nghe ngu thế" cho lời tư vấn hẹn hò của cô em gái luôn làm mình bật cười thành tiếng, mà còn chưa kể tới chỗ quá khứ đau thương của Hachiman nữa. Thật sự thì, nếu Thái Hà làm một quyển sổ nhỏ tổng hợp quá khứ đau thương của Hachiman làm giveaway hoặc quà tặng kèm pre-order thì đó không phải ý kiến tệ đâu :v
Ở trong vol 3 này, bạn cũng sẽ được tiếp xúc nhiều hơn và hiểu hơn về một số nhân vật phụ. Bên cạnh cái tính cách cực kì có vấn đề của Hachiman, sự lạnh lùng và thiếu thốn khả năng diễn đạt cảm xúc của Yukino cùng cái tính hoà nhập mà quá hoà tan cũng như dễ hiểu nhầm của Yui, những nhân vật phụ cũng được hưởng nhiều ánh sáng sân khấu. Như mọi khi, Totsuka vẫn đáng yêu một cách sai lầm nhưng lại là người bình thường nhất trong cái nhóm bạn bất đắc dĩ. Trong vol 3 này, Zaimokuza vẫn hoàn thành xuất sắc vai trò của mình: một nhân vật được tạo ra để bị kì thị, thậm chí là bị một kẻ cô độc khác chán nản phủ nhận mối quan hệ giữa hai người. Nhưng ẩn trong cái tên Chuunibyou này luôn là một giấc mơ, một đam mê cháy bỏng có phần đáng ngưỡng khiến nhiều người nhận ra sự hời hợt của bản thân đối với những cái ta gọi là "ước mơ". Dù vậy, ngay khi ta bắt đầu đồng cảm với Zaimokuza cũng là lúc nhận ra tên thực dụng này không đáng để cảm thông chút nào. Cái làm mình bất ngờ nhất trong tuyến nhân vật chính là phân đoạn ngắn của Hiratsuka-sensei, nhờ nó mà mình không thể ngừng nghĩ về sự tương đồng giữa sensei với Hachiman, cũng như càng chắc chắn về khả năng của ship 8man x sensei nếu Hachiman đã sinh sớm 10 năm và gặp được cô. Và best imouto Komachi vẫn tiếp tục công cuộc kiếm điểm với anh trai mình, đồng thời ra sức set flags cho anh trai với dàn gái trong vô vọng. Tất nhiên, đi kèm với sự xuất hiện của Komachi là tên siscon Hachiman, hoặc nói theo cách bào chữa của cậu ta, không phải siscon mà là Komachi-con.
Về phần ảnh minh họa thì có thể nói là một đột phá so với 2 vol trước. Ở vol 3, nét vẽ của Ponkan8 đã mềm dẻo và chi tiết hơn nhiều cùng một số hình ảnh chi bi như một câu chuyện nhỏ không lời khá dễ thương.
ANALYSE vài chi tiết ( SPOILER ALERT ):
Đầu tiên là chi tiết cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Hachiman và Haruno, và bản Light novel không chỉ khắc họa suy nghĩ, mà còn nổi bật lên bản tính của Hachiman. Cậu đã đúng khi nói "Lí tưởng chỉ là lí tưởng. Không phai hiện thực" và nhận ra vỏ bọc cô gái hoàn hảo của Haruno. Nhưng đó là chỉ là những lời nói được đưa ra khi ngồi lại suy ngẫm, còn trước đó cậu ta luôn có cái cảm giác khó chịu chưa thỏa mãn khi tiếp xúc với Haruno và bất giác lùi lại đột ngột khi Haruno ghé vào tai. Nguyên nhân của cái cảm giác khó chịu và hành động lùi lai kia là gì ? Do là một kẻ cô độc nên cậu khó chịu khi tiếp xúc quá gần gũi với ai đó, hay do sự bức bối của một kẻ tìm kiếm điều chân thật ở cạnh một cái mặt nạ hoàn hảo ? Dù nguyên nhân là do đâu, ta cũng thấy thêm về cái con người cô độc nhạy cảm của Hachiman, không chỉ nhờ những dòng suy nghĩ đầy tiêu cực mà còn qua chút cảm giác và hành động voi thức của cậu. Đây cũng là một điểm mà bộ anime dù có chuyển thể cũng chưa thể truyền tải hết được.
Cũng thể hiện được con người "thú vị" của Hachiman là một chi tiết đã không được đưa lên anime: trận đánh bài thoát y giữa CLB Tình nguyện và CLB Game. Giữa trận bài Đại bần dân mà mình dù đã cố gắng vẫn không thể quan tâm đến luật chơi, Hachiman lần đầu cảm nhận được sự kì vọng lớn lao của Zaimokuza và hai nhóc CLB Game hướng vào mình khi chỉ bằng một quân bài, cậu có thể lột đồ của 2 đóa hồng bên kia. Và cậu đáp lại sự kì vọng ấy bằng một quân bài phá hỏng thế bài mà cậu dồn vào nó tất cả sự căm thù của mình đối với mấy cái trò chơi trừng phạt khuấy động không khí :v
Nhưng đến nửa sau trận đấu, bầu không khí của toàn trang truyện bỗng dưng thay đổi khi một thành viên của CLB Game chỉ trích cái cách Zaimokuza chỉ đang dùng ước mơ để chốn chạy hiện thực, cố tô vẽ vẻ bề ngoài rồi khoe khoang. Trong từng lời cay đắng hai đứa đàn em trong CLB Game nói với Zaimokuza, Hachiman nhìn thấy niềm đam mê và sự nghiêm túc với game của chúng. Trong ánh mắt tràn đầy sự căm ghét của chúng, Hachiman chợt thắc mắc liệu hai đứa nhóc kia đang nhìn Zaimokuza hay nhìn lại bản thân ngông muội của chúng ngày trước với cái mơ ước làm game. Và chính Hachiman từng nói, giấc mơ thường phản bội lại bạn, và một người thường không gánh vác được sức nặng của những giấc mơ. Có cùng mơ ước, nhưng những kẻ cố gắng quan sát người chút biết mơ mộng, tự động viên là mình khác họ và tiếp tục cố gắng, không chỉ vì đam mê và còn vì bản thân không muốn phủ định công sức đã bỏ ra. Chính vì đam mê nên mới cố gắng tìm hiểu, và cũng vì cố gắng tìm hiểu nên không ít người nhận ra khoảng cách giữa mình với giấc mơ xa vời thế nào, nhận ra cái đam mê của mình thiếu thốn ra sao, thấy cái nỗ lực hết sức của mình nhỏ bé thế nào. Yui cho rằng, dù nguyên nhân bắt đầu có thể khác nhau, có thể sai trái, nhưng những tình cảm đặt vào không thể là giả dối. Biết là vậy, nhưng thực tại quá khắc nghiệt. Không ai nghiêm túc ủng hộ một giấc mơ nghe qua thì thấy hão huyền, cũng không một ai nghiêm túc can ngăn, và thậm chí, không một ai nghiêm túc lắng nghe. Để rồi những con người đã từ bỏ chỉ biết bật cười khi nghĩ lại ước mơ của mình khi xưa, rồi cười vào những người có ước mơ giống vậy, cười để tự dối gạt, làm an lòng bản thân. Và đó cũng là một bước trong việc trưởng thành. Nhưng cái tên Chuunibyou kia, đúng như căn bệnh của hắn, không chịu trưởng thành. Zaimokuza không chịu chấp nhận một bước trong việc trưởng thành, không muốn ngồi nhìn vào ước mơ của mình và cười trừ. Giống như mong ước trở thành tác giả Light novel của cậu ta, không phải vì có ước mơ nên mới muốn viết, mà do muốn viết nên mới hình thành giấc mơ. Mù quáng nên không nghi ngờ bản thân, thiếu hiểu biết nên không suy nghĩ bi quan, đầu óc như một đứa trẻ nên chính vì vậy mới tin, mới hết mình chạy theo ước mơ. Cái sự ngu ngốc của cậu ta thật sự đáng ghen tị, thực sự đáng ngưỡng mộ, ít nhất là cho tới khi tên thảm hại này ngay lập tức vứt bỏ ước mơ làm game khi biết tiền lợi nhuận không cao.
Và cuối cùng là việc xử lí trọn vẹn vấn đề giữa Hachiman với Yui. Như đã nói ở trên, có thể nguyên nhân bắt đầu có thể khác nhau, có thể sai trái, nhưng những tình cảm đặt vào không thể là giả dối. Nhưng cái cách suy nghĩ có vấn đề của Hachiman dù có thay đổi vẫn luôn có vấn đề. Cậu cứu con chó của Yuigahama rồi cô quan tâm đến cậu, thế là hoà, không còn nợ nần dính dáng gì đến nhau nữa. Nhưng tình cảm không phải tiền tệ hay đơn vị đo lường, không thể muốn là bù trừ cho những cai khác được. Dù vậy, khi một bên đã muốn cắt đứt mối quan hệ, thì níu kéo là rất khó. Nhưng giống như sợi dây, mối quan hệ đã cắt đứt vẫn có thể nối lại, dù cho nó vẫn sẽ ẩn chứa khúc mắt khác với ban đầu, nhưng biết đâu đấy, nó còn bền chặt hơn cả ban đầu thì sao ?
Ngoài ra còn một ngoại truyện nhỏ ở cuối mà mình cực kì thích. Nhưng cũng vì mình cực kì thích nó nên mình sẽ không nói gì cả, để dành cho lúc bạn đọc nó sẽ có trải nghiệm tốt nhất :v
#Raidriar
Nhận xét
Đăng nhận xét