[MANGA REVIEW] TAIYOU NO IE – BẢN TÌNH CA VIẾT BẰNG NHỮNG GIỌT NẮNG ẤM ÁP.
CẢNH BÁO SPOIL - ĐỪNG CHẾT VÌ THIẾU HIỂU BIẾT.
Hello đồng bào, chào mừng mọi người đã đến với chuyên mục “Tiểu
Đường Cùng Homu”. Một chương trình chỉ xuất hiện đúng lúc ai đó hay review sol
tạm nghỉ dẫn đến việc page thiếu đường trầm trọng. Để mở đầu chuyên mục thì hôm
nay tôi sẽ giới thiệu với đồng bào một con hàng khá nhiều drama nhưng độ ngọt
thì không thua gì romcom, đó là Taiyou no Ie hay còn được biết đến ở Việt Nam với
cái tên “Ngôi Nhà Mặt Trời”. OK, chuyển ngôi xưng thôi.
Link truyện cho bạn nào muốn đọc: http://truyenqq.com/truyen-tranh/taiyou-no-ie-2462
THÔNG TIN SƠ LƯỢC:
Tên gốc: たいようのいえ (Taiyou no Ie).
Tên tiếng Anh: House
of the Sun.
Tình
trạng: Đã hoàn thành.
Số
chap: 53.
Thể
loại: Romance, Shoujo, Slice of Life.
Tác
giả: Taamo.
Điểm
đánh giá trên My Anime List [MAL]:
Rating:
8.33/10, Ranked #234 về phần rating.
Popularity:
67,389 members, Ranked #210.
Nhà
xuất bản: Kodansha.
Ngoài
ra, tác phẩm đã vinh dự đạt giải thưởng manga thường niên lần thứ 38 vào năm
2014 với hạng mục Shoujo do nhà xuất bản Kodansha đứng ra tổ chức.
TÓM TẮT: Câu truyện kể về hành trình tìm lại gia đình của Hiro- một cậu bé mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn và Mao- một cô bé luôn cảm thấy lẻ loi trong chính ngôi nhà của mình. Cùng nhau, họ dùng sự chân thành của mình cảm hóa từng thành viên một, chữa lành những tổn thương mà quá khứ đã gây ra, qua đó hàn gắn từng mảnh vỡ một, những thứ mà trước khi bên nhau, họ đã nghĩ là sẽ không bao giờ gắn lại được.
Giờ đến chuyên mục nhạc nghe khi đọc truyện. Do Taiyou no Ie là một tác phẩm với nhiều sắc thái cảm xúc khác nhau nên mình sẽ gửi đến cho các bạn bốn bài hát mang những màu sắc rất riêng. Spark Again của Aimer với giai điệu mạnh mẽ cùng tiết tấu khá nhanh; Harehare ya của Sou với giai điệu nhẹ ngàng pha lẫn chút hoài cổ, Hadaka no Kokoro của Aimyon với tiết tấu tương đối chậm mang lại cho người nghe một cảm giác ám ảnh, day dứt, cuối cùng là World.execute(me), một ca khúc với giai điệu và tiết tấu vô cùng độc đáo hứa hẹn sẽ là một lựa chọn không hề tệ với những ai muốn thử nghiệm những giai điệu mới mẻ.
Spark Again:
Harehare ya:
Hadaka no Kokoro:
World.execute(me):
Tiếp theo, mình sẽ vận dụng vốn kiến thức tiếng Việt ít ỏi của
bản thân để giải nghĩa cái tên “Ngôi Nhà Mặt Trời”. Vậy tại sao lại là “mặt trời”
chứ không phải một sự vật hay tính từ khác. Hmm, theo mình đoán thì đây là cách
nói ẩn dụ phẩm chất, gọi sự ấm áp của tình người, của sự đồng cảm, gắn bó khăng
khít đến không thể tách rời của các nhân vật trong truyện bằng “mặt trời”, thứ
không thể thiếu được trong cuộc sống. Việc sử dụng cách nói ẩn dụ như vậy sẽ
khiến những người tiếp xúc với truyện lần đầu tò mò, qua đó tạo ấn tượng ban đầu
với tác phẩm để dễ dàng gây thiện cảm.
Bằng những trang truyện thấm đẫm hạnh phúc, nuối tiếc và chút
gì đó thanh thản khi ngồi một mình suy nghĩ về những thông điệp mà người viết gửi
gắm đến tất cả những ai đang đọc, Taiyou no Ie như một ly cà phê sữa thưởng thức
vào buổi chiều hoàng hôn trên biển giúp ta tìm về với những giá trị cốt lõi của
cuộc sống tưởng chừng đã bị bỏ quên giữa những lo toan, bộn bề của hiện tại,
qua đó đặt ra hai câu hỏi: “Liệu tất cả mọi thứ chúng ta đang phấn đấu hàng
ngày có thực sự cần thiết đến mức phải đánh đổi quá nhiều điều tưởng chừng giản
đơn nhưng vô cùng ý nghĩa đối với mỗi con người không?”. “Đâu mới thực sự là thứ
mỗi người cần phải cố gắng gìn giữ nếu không muốn sau này phải ngậm ngùi nuối
tiếc vì lỡ đánh mất?”
“Lúc trước, nơi này cứ như là ngôi nhà có phép thuật vậy, nơi
có cả nước mắt và nụ cười. Chắc hẳn ở đây có phù thủy, phù thủy tàng hình ấy.
Hoặc như tôi đã nghĩ vậy.”
Tính “đời thường” là thứ làm nên chất lượng cho bất cứ một
tác phẩm Slife of Life nào. Nó thể hiện ở cách xây dựng cốt truyện, cách đặt
các nhân vật vào những mâu thuẫn. Điều này cũng tương tự với tính “hiện thực”
trong bi kịch. Một tác phẩm có nội dung đen tối, chết chóc chưa hẳn đã nổi bật,
ngược lại, những giá trị hiện thực phê phán hoặc những mâu thuẫn nội tâm nếu được
khắc họa một cách xuất xắc thậm chí sẽ khiến một tác phẩm không có bất kì yếu tố
đen tối nào trở nên nổi bật. Bạn không tin mình? Vậy hãy dành một hai phút tưởng
nhớ bộ anime Akame ga Kill!, một trong
show “dark, drama ngập phổi, sâu sắc, ý nghĩa, siêu phẩm tragedy” mà các group
anime lớn gấp 20, thậm chí là 200 lần AR2D hay kháo mấy bạn newbie xem bằng
meme 6 ô. Cá nhân mình thấy rằng AgK tuy không phải là một bộ anime về bi kịch
hay nhưng cũng không đáng bị đem ra chửi là “rác” như một bộ nào đó có anh main
tên là K, tóc đen 3 kiếm, nếu xét theo thang điểm 10 thì AgK sẽ được khoảng 6/10.
Vậy vấn đề nằm ở đâu. Art? Nhạc? Không. Điều này chắc chắn những ai đã đọc qua
manga cũng sẽ dễ dàng hình dung ra được, vâng, đó là cách studio nhồi nhét quá
nhiều bi kịch vào gây ra sự thiếu hài hòa trong cốt truyện, đơn cử là yếu tố
hài hước bị gượng ép xuất hiện một cách vô duyên giữa một rừng bi kịch, mục
đích xoa dịu tâm hồn người xem bằng hài kịch là hợp lý, nhưng cách triển khai
thì, không biết nói gì hơn nữa. Cuối cùng, điều đọng lại sau khi xem phim là…
nhân vật chết như ngóe và cái đầu của em Chelsea… Nghe thật thảm hại nhỉ?
Quay trở lại với nhân vật chính của ngày hôm nay. Taiyou no
Ie không có một cốt truyện với nhiều điểm đột phá, thay vào đó, tác phẩm mang đến
cho chúng ta một cái nhìn chân thực nhất về những mâu thuẫn trong mỗi gia đình,
trường học, xã hội. Motif “tình tay ba” trong các tác phẩm shoujo cũng được thể
hiện không hệ tệ. Ngược lại, với một người ghét sự lằng nhằng trong truyện tình
cảm của các tác phẩm như mình thì lần này nó lại trở thành điểm cộng rất lớn của
cốt truyện khi lột tả hoàn toàn diễn biến tâm lý của tất cả nhân vật trong nhiều
tình huống khác nhau, qua đó tạo tính đa chiều, khách quan cho tình huống truyện.
Những tình tiết hay mâu thuẫn đó hầu như có thể dễ dàng bắt gặp ở cuộc sống hiện
đại: “Một gia đình tan vỡ vì những mất mát, một người cha nhẫn tâm bỏ bê con
gái của mình, một nhân viên văn phòng gần ba chục tuổi nhưng vẫn ế, một cậu học
sinh cảm nắng cô bạn cùng lớp mà không nhận ra tình cảm của một người khác dành
cho mình,….”. Tất cả những yếu tố đó hòa quyện lại tạo nên một nửa của Taiyou
no Ie. Bình dị, nhẹ ngàng, ấm áp như vị ngọt của sữa hòa quyện với vẻ quyến rũ
đến say đắm của ảnh hoàng hôn trên biển.
Nhịp truyện tương đối chậm ở những chap đầu nhưng nhanh dần ở
nửa sau. Đây vừa là điểm cộng, vừa là điểm trừ của Taiyou no Ie. Điểm cộng lớn
nhất phải kể đến ở đây là nhịp truyện chậm sẽ giúp cho việc miêu tả nội tâm của
nhân vật dễ dàng hơn. Điều này những tác phẩm có nhịp nhanh cũng có thể làm được,
tuy nhiên, hiếm có tác giả nào có thể vừa duy trì nhịp độ của tình tiết trong cốt
truyện, vừa thể hiện được những nét nội tâm dù là nhỏ nhất của nhân vật một
cách hoàn hảo. Taiyou no Ie có một lợi thế so với các tác phẩm tình cảm lãng mạn
khác, đó chính là tag SoL.
Tại sao đó lại là lợi thế nhỉ? Câu trả lời rất đơn giản,
Slice of Life hay còn gọi là “lát cắt của cuộc sống” miêu tả một cách trần tục
nhất những gì diễn ra trong chính cuộc sống hàng ngày, thể loại này thường sở hữu
nhịp độ khá chậm và chủ yếu tập trung vào xây dựng các mối quan hệ sao cho chân
thực nhất, qua đó chạm đến cảm xúc của người thưởng thức và khiến họ suy nghĩ về
cuộc sống hiện tại của mình, liệu có đơn giản như trong anime/manga hay light
novel. Vì vậy những người thưởng thức các tác phẩm có gắn tag SoL thường không hay
để ý đến sự phát triển của cốt truyện (hồi này truyện có gì mới không?), thay
vào đó, họ quan tâm đến nội tâm nhân vật và cách họ đối diện với những vấn đề
thực tế nhất của cuộc sống vì biết đâu, qua tác phẩm họ có thể học được kinh
nghiệm gì đó để vận dụng sau này. Nắm bắt được xu hướng đó, tác giả Taamo đã chủ
động giảm nhịp độ truyện ở nửa đầu xuống để tập trung vào phát triển tâm lý
nhân vật. Tuy nhiên, việc giảm nhịp độ tác phẩm rất dễ gây buồn ngủ cho người
xem, bởi lẽ, muốn truyền tải nội tâm của nhân vật sâu sắc thì, cử chỉ, lời nói
là chưa đủ, người sáng tác sẽ phải chèn thêm rất nhiều dòng độc thoại nội tâm,
điều này vô tình khiến cho một bộ phận người xem hay đọc thiếu kiên nhẫn sẽ cảm
thấy rất buồn ngủ vì họ quan niệm rằng đã là truyện tranh thì số lượng ngôn từ
phải được lược bỏ tối đa để tập trung vào hình ảnh, tranh thì ít mà chữ thì nhiều
thì đọc làm gì. Mình sẽ không phán xét ý kiến trên tại gu thưởng thức của mỗi
người là khác nhau và việc áp đặt vô điều kiện những suy nghĩ của mình lên người
khác là hành động thể hiện sự yếu kém trong giao tiếp. Bạn thích một tác phẩm
và muốn người khác cũng giống mình, thay vì ép người đó phải thưởng thức tác phẩm
rồi chả nên cơm cháo gì, sao không thử mang những cảm xúc chân thành nhất của
mình đến với tất cả mọi người và khiến họ thực sự có hứng thú với với tác phẩm.
Ok, quay trở lại với Taiyou no Ie, để khiến cho người đọc
không buồn ngủ thì tác giả Taamo đã bỏ rất nhiều đường vào tác phẩm khiến cho
mình không thể nào rời mắt khỏi những màn thả thính cực smooth trên mức bạn bè
của cặp Hiro và Mao. Bên cạnh yếu tố lãng mạn vốn là thế mạnh ban đều của tác
phẩm, những bi kịch dần được hè lộ ở nửa sau của truyện. Mâu thuẫn chồng chất
mâu thuẫn, từ nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố mẹ Hiro liên quan đến việc em
gái Hina của cậu nhất quyết không chịu về sống chung với hai anh cho đến quá khứ
đầy ám ảnh của bố Mao khiến ông không dám thể hiện tình cảm với con gái của
mình và vô hình chung cắt đứt sợi dây liên kết máu mủ thiêng liêng giữa cha và
con gái. Sự ám ảnh khi phải đối diện với sự thật, khát khao được yêu thương
nhưng bị vùi dập bởi chính những con người mình tin tưởng nhất đã tạo nên nửa
còn lại của Taiyou no Ie. U ám, bi kịch, ám ảnh như vị đắng, chát hòa quyện với
vẻ nuối tiếc của ánh hoàng hôn trên biển.
Tuy nhiên, bằng những cảm xúc chân thành, Mao và Hiro đã cùng
nhau giải quyết hết tất cả những mâu thuẫn bủa vây cuộc sống của hai người.
Cùng nhau, họ gắn kết tất cả những mảnh ghép còn thiếu của bức tranh hạnh phúc,
xua tan đi màn đêm bao quanh cả hai trong khoảng thời gian dài tưởng chừng như
không thể cứu vãn để cuối cùng tạo nên một mặt trời ấm áp đúng như cái tên “Ngôi
Nhà Mặt Trời” của tác phẩm. Cách tác giả Taamo đưa các nhân vật vượt qua mâu
thuẫn trong cốt truyện cũng vô cùng tài tình. Tuyệt nhiên không hề có chút gượng
ép mà đều bắt nguồn từ những xung đột nội tâm dù là nhỏ nhất của từng người, bởi
lẽ những quyết định đều trực tiếp ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.
Tổng kết lại, cốt truyện của Taiyou no Ie có cả điểm cộng và
điểm trừ. Chính việc nhịp truyện chậm ở đầu cùng với rất nhiều mối quan hệ và
mâu thuẫn đặt ra cho nhân vật khiến đôi lúc mình cảm thấy các nhân vật chưa thực
sự dứt khoát trong các vấn đề mà chính bản thân đang gặp phải, đó là điểm duy
nhất mình không hài lòng về truyện. Còn lại thì cốt truyện tương đối có chiều
sâu, các yếu tố đối lập được kết hợp nhịp nhàng, chuyển đổi sắc thái từ đau buồn
sang ấm áp rất tự nhiên, không hề có cảm giác gò bó hay gượng ép nhét thêm tình
tiết cho có, qua đó có thể nhận thấy tác giả Taamo rất chăm chút và tỉ mỉ trong
từng chi tiết nhỏ của truyện để làm sao mang đến cho người đọc một tác phẩm khó
quên nhất.
Tiếp theo sẽ phần nhân vật. Vì đây là một bộ manga đời thường
và romcom nên mình sẽ không nói kĩ về từng nhân vật bởi nếu nói ra thì bài sẽ rất
dài và mang thiên hướng phân tích hơn chứ không đơn thuần chỉ là review và một
chút suy nghĩ sau khi đọc nữa. Mong các bạn có thể thông cảm bỏ qua cho sự thiếu
sót có chủ đích này
Taiyou no Ie sở hữu một dàn nhân vật không quá đồ sộ do truyện
chí có gần 60 chap. Tuy nhiên, mỗi người lại sở hữu một cá tính riêng nhưng tựu
chung lại có ba điểm mà sau khi đọc xong truyện mình ấn tượng nhất.
Đầu tiên, Hiro với Daiki đẹp trai thực sự (nhất là Daiki lúc
đeo kính).Người viết sẽ dành tặng một lời khen từ đáy lòng dành cho tác giả,
người đâu vẽ nam chính với nam phụ đẹp thế thì tôi biết chọn ai bây giờ!! Ngoài
ra thì nếu các bạn chịu khó để ý thì sẽ nhận ra Hiro với Seiya trong
anime/light novel Shinchou Yuusha: Kono Yuusha ga Ore Tsueee Kuse ni Shinchou
Sugiru khá giống nhau đấy.
Thứ hai, các nhân vật trong truyện hầu như đều “yêu” lẫn
nhau. Hmm, ship cặp tí nhỉ, xem nào, chúng ta có Mao-Hiro, Daiki-Mao, Mao-Chihiro,
Oda-Mao, Chihiro-Oda, Radical-Hiro (khoan khoan, trước khi vào chửi tên ad bệnh
hoạn cổ xúy cho LGBT thì hãy nghĩ đến ý nghĩa của từ “yêu” đã, đừng có hiểu nó
theo nghĩa thông thường, đôi khi tình yêu có bản chất giống như tình bạn, lúc
khác lại có nét rất giống với mối liên kết gắn bó giữa những người ruột thịt
trong gia đình. Tình yêu muôn hình vạn trạng lắm, tùy vào thế giới quan của mỗi
cá nhân mà tình yêu lại được lí giải theo một cách khác nhau, đọc xong dòng này
thì các bạn có thể chửi mình được rồi đấy).
Cuối cùng, mình không thể ghét bất kì nhân vật nào trong truyện.
Bạn ghét Daiki vì cậu ta lúc nào cũng tỏ vẻ khó ưa với mọi người, nghĩ Radical
là một kẻ phá đám vì cô biết Mao dành tình cảm cho Hiro nhưng vẫn lừa dối anh để
có được sự quan tâm, thậm chí nguyền rủa cả bố của Mao vì ông ta đối xử với con
của mình tồi tệ?
Vậy bạn có biết ẩn sau vẻ khó ưa là một cậu bé rất yếu đuối nhưng luôn phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, lặng lẽ hy sinh cảm xúc của bản thân để rồi phải gượng cười khi nhìn thấy cô gái mình yêu thương nhất hạnh phúc trong vòng tay người khác.
Ẩn sau sự lừa dối chính bản thân và mọi người xung quanh là một cô gái nhút nhát luôn gặp vấn đề khi giao tiếp với người khác giới. Chính người mà các bạn cho là dối trá đó vào giây phút quyết định đã vượt qua cảm giác suy sụp khi tình yêu không được hồi đáp để nói lên sự thật với người con trai vừa từ chối mình dù biết anh ta có thể sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động của bản thân.
Bạn đã bao giờ suy nghĩ đến cảm giác của một ông bố luôn luôn cố
gắng, nỗ lực quên mình để mang lại niềm vui nho nhỏ cho những người thân yêu nhất
nhưng cuối cùng nhận lại được gì? Sự phản bội. Nếu bạn đủ bao dung để nhìn nhận
mỗi nhân vật theo nhiều hướng khác nhau thì mình tin chắc sẽ không có ai có thể
làm bạn ghét được. Đó là cái tài của Taamo-sensei, người luôn biết cách khiến mỗi
con người xuất hiện trong tác phẩm của mình tỏa sáng như những tia nắng.
Để kết thúc phần nhân vật thì mình sẽ gửi đến mọi người một
đoạn hội thoại mà đọc xong mình hype đến mức nửa đêm phải bật dậy cầm laptop ngồi
gõ review đến 5h sáng xong sáng hôm sau mệt quá ngủ gật luôn ở lớp.
Mao: “Anh đã rất cố gắng để hoàn thành ước mơ của mình phải không? Phần còn lại cứ để em!”
Hiro: “Ước mơ của anh ấy hả? Thực
ra thì cũng chưa thành đâu, khi mà giấc mơ thực sự của anh là một gia đình.”
Mao: “…? Chẳng phải đó là Daiki
và Hina-chan sao?”
Hiro: “Ừ, là thế, mà cũng không
phải là thế. Nó sẽ như kiểu có người bố, người mẹ và những đứa con ấy, một gia
đình bình thường ấy.” “Em vẫn không hiểu à?”
“Anh muốn chúng ta trở thành một
gia đình. Và ý anh là một gia đình thực sự trong thực tế ấy.”
“Anh muốn một ngày nào đó em sẽ
trở thành gia đình đối với anh.”
Mao: “Ah… Ừm.”
“Em vẫn chưa hiểu!”
Hiro: “Tại sao?”
Mao: “Anh không giải thích rõ
ràng gì cả!”
Hiro: “Anh muốn cùng trải qua cuộc
đời còn lại với em.”
Mao: “Vâng”
Hiro: “Em giống như…. mặt trời đối
với anh, một thứ anh không thể sống thiếu được.”
Mao: “Em xin lỗi, em vẫn không hiểu!!
Ý anh là anh sẽ đóng băng và chết nếu thiếu em sao?!”
Hiro: “Làm sao em vẫn không hiểu
chứ?! Mà đúng là anh sẽ đóng băng và chết đấy!”
“Điều anh đang nói là anh muốn cưới
em một ngày nào đó.”
Mao: “Vâng!”
“Như em đã nói với ba mẹ anh, như
em đã nói với anh. Em. Em sẽ… sẽ không để anh phải đóng băng. Em sẽ trở thành mặt
trời bảo vệ anh.”
Taiyou no Ie có art rất dễ thương, nhất là em Mao, mình sẽ để ảnh em í dưới bài viết cho mọi người dễ hình dung nhé. Tuy nhiên, có một lưu ý nho nhỏ thôi. MAO LÀ HOA ĐÃ CÓ CHỦ NÊN MẤY ANH EM NÀO ẢO TƯỞNG MỘT NGÀY ĐƯỢC NTR EM Í XONG BẮT HIRO NHÌN THÌ BỎ NGAY CÁI SUY NGHĨ ĐÓ ĐI MÀ LÀM NGƯỜI, KHÔNG CÓ NGÀY BỊ CHẶT KU THÌ CẤM VỀ NHÀ MÁCH MẸ ĐẤY. CẢNH BÁO TRƯỚC !!!!. Truyện được phủ một tông màu khá tươi sáng và bắt mắt. Giống như Three Days Of Happiness, tất cả các đoạn hồi tưởng hay độc thoại nội tâm của Taiyou no Ie thường sử dụng luân phiên giữa những khung hình đen và trắng góp phần tạo nên những quãng nghỉ cần thiết giữa những rối ren trong mỗi tình tiết của truyện. Background của truyện không đến mức quá đẹp nhưng được chăm chút vừa đủ để mình không cảm giác tác giả vẽ cho có. Nét vẽ từ đầu đến cuối truyện luôn giữ được sự ổn định về chất lượng, thậm chí mình còn cảm nhận được sự trưởng thành của tác giả trong cách miêu tả nội tâm nhân vật qua những chi tiết dù là nhỏ nhất. Tuy nhiên, có một lưu ý nho nhỏ dành cho những ai đang có ý định đọc truyện, hãy kiên nhẫn đọc theo đúng thứ tự, từ trên xuống dưới, phải qua trái vì nhiều đoạn độc thoại hay hồi tưởng được nhóm dịch xắp xếp theo chiều dọc chứ không chia ra thành nhiều khung nên nếu không cẩn thận bạn sẽ rất dễ bị rối hay đọc thiếu một vài chi tiết quan trọng. Về chất lượng dịch thuật thì nhóm dịch làm bộ này rất có tâm, hầu như trong bản dịch không xuất hiện lỗi chính tả, việc chuyển ngữ cũng rất sát nghĩa so với bên eng, chữ to, font chữ dễ nhìn tạo cảm giác cực thoải mái khi thưởng thức. 10/10 cho nhóm dịch. Chân thành cảm ơn những ai đã dịch bộ này. Tổng kết lại, nếu bạn đang muốn tìm một bộ romcom với art dễ thương nhưng không quá câu nệ tiểu tiết trong background thì xin chúc mừng, đây chắc chắn là tác phẩm dành cho bạn.
Cuối cùng là chuyên mục không thể thiếu trong những bài review của mình, đó là ý nghĩa nhân văn và bài học rút ra sau khi đọc truyện. Bài review đến đây coi như đã kết thúc rồi đó, bạn nào ngại dài thì có thể skip qua đoạn này nhưng đã kiên nhẫn đọc đến đây thì tội gì không đọc nốt phần còn lại nhỉ? Ok, tiếp tục thôi.
Bài viết lần này của mình sẽ đề cập đến một trong những yếu tố
đầu tiên và quan trọng nhất cấu thành nên xã hội, đó chính là “gia đình”.
Đầu tiên, các bạn cho mình hỏi một câu được không: “Theo các
bạn thì thế nào là một gia đình?”.Sách GDCD lớp 10 có đề cập đến vấn đề này
trong bài 12: “Gia đình là một cộng đồng chung sống và gắn bó với nhau bởi hai
mối quan hệ cơ bản là quan hệ hôn nhân và quan hệ huyết thống.” Nghe nó cứ cứng
nhắc sao sao í nhỉ. Theo mình, gia đình đơn giản là nơi cho chúng ta cảm giác
muốn trở về. Tại sao ư? Bạn có công nhận với mình hồi bé đi chơi, dù muộn đến
thế nào đi chăng nữa thì bạn sẽ luôn có một cảm giác gì đó thôi thúc khiến bản
thân phải về nhà đúng không. Vậy tại sao bạn lại có cảm giác thôi thúc đó. Thứ
nhất, do bị ép buộc, lí do này không hay xảy ra lắm đúng không, thay vào đó, bạn
muốn về nhà vì bạn biết người thân của mình đang chờ và nếu về muộn là xác định
ăn đập thay cơm. Tuy nhiên, dù bạn muốn về nhà theo lí do gì đi chăng nữa thì
có một thứ không bao giờ thay đổi, đó chính là ở nhà có một hay nhiều người
đang đợi bạn và việc trở về là một phản xạ tự nhiên, tất yếu của con người. Đến
đây thì có một mâu thuẫn so với định nghĩa trong sách giáo khoa:”Vậy “gia đình”
có nhất thiết phải bao gồm bố, mẹ hay những người có cùng huyết thống không?”
Câu trả lời là không. Như mình đã nói ở trên, nơi cho mỗi người cảm giác muốn
trở về là “gia đình”, tức là không nhất thiết phải cứ có những người có quan hệ
hôn nhân hay huyết thống thì mới được gọi là “gia đình”, lấy ví dụ đơn giản
nhé, những bạn trẻ mồ côi, kém may mắn hơn chúng ta, họ không có bố mẹ, tức là
không có “gia đình”. Sai! “Gia đình” của họ là những người thân còn lại, bạn bè
trong trường lớp hay ngoài xã hội, thậm chí là những người cùng cảnh ngộ với
mình. Chỉ cần có người nào đó mong ngóng bạn về thì nơi đó chính là “gia đình”
của bạn.
Quay trở lại với vấn đề được đặt ra ở đầu bài viết, sau khi đọc
xong Taiyou no Ie, chúng ta cần suy nghĩ về hai câu hỏi: “Liệu tất
cả mọi thứ chúng ta đang phấn đấu hàng ngày có thực sự cần thiết đến mức phải
đánh đổi quá nhiều điều tưởng chừng giản đơn nhưng vô cùng ý nghĩa đối với mỗi
con người không?”. “Đâu mới thực sự là thứ mỗi người cần phải cố gắng gìn giữ nếu
không muốn sau này phải ngậm ngùi nuối tiếc vì lỡ đánh mất?” Mình tin rằng rất
nhiều người đọc đến đây cũng đã đoán được câu trả lời của hai câu hỏi trên là
gì rồi đúng không. Đáp án xoay quanh hai tiếng “gia đình”. “Những điều tưởng chừng
giản đơn nhưng vô cùng ý nghĩa” mà mình nhắc tới chính là “gia đình” của mỗi
người. Hãy tưởng tượng một ngày mai thức dậy bạn không còn những người thân yêu
để sẻ chia nữa. Lúc đó mọi cố gắng sẽ trở nên vô nghĩa, bạn đạt được mục tiêu
mình mong muốn nhưng đó mãi mãi chỉ là mục tiêu của bạn. Chắc chắn khi mình nói
ra điều này nhiều người sẽ phản bác lại bằng luận điểm: “Thế không cố gắng cho
mình thì cố cho ai nữa?” Đây là một ý kiến đúng nhưng không hề liên quan đến điều
mình định truyền đạt. Nếu không có ai ở bên chứng kiến thành công đạt được sau
những sự cố gắng đó liệu bạn có thực sự cảm thấy hạnh phúc hay bạn chỉ đang
đánh lừa chính cảm xúc của mình. Theo ý kiến cá nhân của mình, bạn chỉ thực sự
hạnh phúc khi làm cho tất cả mọi người xung quanh mình hạnh phúc, do đó, khi đã
đánh mất đi những người sẻ chia hạnh phúc với bạn, chắc chắn bạn sẽ không hạnh
phúc.
Vậy điều này liên quan gì đến “gia đình” nhỉ? Câu trả lời nằm
ở khái niệm mình vừa chia sẻ đó: “Gia đình đơn giản là nơi cho chúng ta cảm
giác muốn trở về.” Tại sao chúng ta lại muốn trở về? Bởi lẽ ở nơi đó dù bạn có
thành công hay thất bại, có vui hay buồn thì bạn luôn có thể tin tưởng rằng những
thành viên trong “gia đình” sẽ chia sẻ
điều đó với bạn, đó mới thực sự là ý nghĩa của gia đình, là cốt lõi để đạt được
hạnh phúc. Hãy học cách lan tỏa những cảm xúc tích cực đến với những người thân
yêu nhất bởi lẽ ngay cả những người gần gũi nhất với bạn còn không cảm thấy hạnh
phúc thì làm lan tỏa được điều đó tới tất cả mọi người xung quanh. Bạn à! Đã
bao lâu rồi bạn không nói truyện với bố mẹ của mình. Một cuộc nói truyện chỉ vỏn
vẹn 30 phút thôi nhưng chúng có ý nghĩa vô cùng khi tạo ra sự gắn kết- thứ mang
lại hiệu quả lớn nhất nếu bạn muốn lan tỏa những cảm xúc tích cực. Có thể nhiều
bạn trẻ như mình đang có suy nghĩ rằng bố mẹ thật lắm chuyện, tại sao họ không
để cho mình chút riêng tư, tại sao họ luôn đặt áp lực lên vai mình. Trước đây
mình cũng đã từng suy nghĩ như thế nhưng khi lắng nghe lời khuyên của một giáo
viên chủ nhiệm cũ thì mình hiểu được rằng: Bố mẹ chưa bao giờ lắm chuyện với
con cái cả, tâm lý của mỗi bậc làm cha làm mẹ là bảo vệ con cái của mình. Ở tầm
tuổi này, họ hiểu rằng đứa con của mình đang bước vào thời kì nổi loạn với rất
nhiều cám dỗ, bản thân chính bố mẹ chúng ta cũng đã từng như vậy. Do đó các bậc
phụ huynh luôn cố gắng hướng con cái của họ theo hướng tốt nhất. Bởi lẽ, yêu
thương con cái là bản chất của tất cả các sinh vật sống có ý thức. Không có bậc
cha mẹ nào ghét bỏ con cái chỉ có những áp lực cuộc sống đang đè nặng lên đôi
vai mưu sinh của họ khiến cho các bậc phụ huynh đôi khi mất bình tĩnh. Hiểu được
điều này thì mình tin rằng các bạn có thể một lần mở lòng chia sẻ với bố mẹ.
Không cần phải chia sẻ tất cả, chỉ cần một bữa cơm không có điện thoại thông
minh. Bạn còn trẻ, còn nhiều trải nhiệm mới, bạn có thể từ từ chọn cách tận hưởng
cuộc sống theo cách riêng của mình nhưng bố mẹ bạn thì không. Chỉ khi mình chịu
ngồi nói truyện với bố sau bữa cơm thì mới nhận ra những dấu hiệu của tuổi tác
trên gương mặt bố. Lúc đó mình cảm thấy có gì đó nuối tiếc. Liệu mình còn được
nói trò chuyện với ông bao nhiêu lần nữa. Chỉ cần nghĩ đến cái ngày không được
lắng nghe giọng nói của bố trong nhà thôi đã khiến mình suy sụp. Mọi người à,
trên đời này dù bạn có đạt được bao nhiêu thành tựu đi chăng nữa thì có một thứ
sẽ không bao giờ thay đổi, đó chính là bố mẹ chỉ có một, và với những ai đang
có bố mẹ thì đó chính là “gia đình” của các bạn, là thứ tồn tại thiêng liêng nhất
mà không có vật chất quý giá nào có thể sánh bằng. Khi mất đi gia đình cũng có
nghĩa bạn mất đi hạnh phúc, một người không thể hạnh phúc liệu có còn được gọi
là “con người” hay không. Cuối cùng, qua buổi thảo luận ngày hôm nay, có hai vấn
đề chính mà mình nghĩ ai cũng cần nắm được. Thứ nhất: “Gia đình là thứ mỗi người
cần phải cố gắng gìn giữ nếu không muốn sau này phải ngậm ngùi nuối tiếc vì lỡ
đánh mất.” Thứ hai: “Không có bậc cha mẹ nào ghét bỏ con cái cả, chỉ có sự
chênh lệch thế hệ đang ngày càng kéo chúng ta ra xa nhau, đừng để điều đó khiến
bạn ngày càng xa rời những người thân yêu nhất mà hãy biến nó thành một chướng
ngại để vượt qua nếu muốn sau này có chinh phục những thứ thách khó hơn nữa.”
#homuhomu
Nhận xét
Đăng nhận xét