
Đúng vậy, Luffy là một thiếu niên rất vô tư và có phần ngốc nghếch. Điều này không có nghĩa là Luffy không thể nhận biết đúng hay sai, không biết cách phát huy sức mạnh của bản thân, chỉ là cậu có suy nghĩ vô cùng lạc quan, hồn nhiên về thế giới, thường hành động bốc đồng, sẵn sàng làm những điều “không thể” và biến nó thành “có thể”, chỉ cần cậu thấy nó hợp với ý mình. Sự khờ khạo của cậu thể hiện rõ nét qua điệu cười shishishi khi được ăn món thịt yêu thích, qua lời khẳng định “Tôi sẽ trở thành Vua Hải Tặc” trong mọi tình huống, cho đến những lần kết nạp thuyền viên bất chấp trước đó họ có lừa gạt hay thậm chí cố giết cậu, hoặc là khi cậu tuyên chiến với Tứ Hoàng Big Mom, Kaido để bảo vệ đồng đội và cả những người không thân thích,... Điều đó thường đưa cả băng Mũ Rơm vào những tình huống dở khóc dở cười, thậm chí là vào nguy hiểm chết người, khiến mọi người chỉ còn biết nhìn thuyền trưởng của mình một cách bất lực. Đến cả anh “Luật” vốn ngầu lòi điềm tĩnh cũng không giữ được cái đầu lạnh trước những hành động của Luffy. Nhưng chính sự ngốc nghếch, vô tư, thích lo chuyện bao đồng ấy lại giúp Luffy có được những người đồng đội thân thiết như gia đình, sẵn sàng sống chết vì cậu. Nó còn tạo nên những khoảnh khắc vô cùng cảm xúc và đáng nhớ trong phim. Và chẳng phải đa số chúng ta đều ấn tượng và yêu quý Luffy vì những nét tính cách ngây ngô, khờ khạo kia sao? Đó chính là sự khác biệt của mẫu chuyện gã khờ mang lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét