[ MOVIE REVIEW: SEKAI KARA NEKO GA KIETA NARA - NẾU LOÀI MÈO KHÔNG CÒN TỒN TẠI TRÊN THẾ GIAN NÀY - XIN ĐƯỢC GỬI LỜI CẢM ƠN CHÂN THÀNH ĐẾN TẤT CẢ, VÌ TÔI ĐÃ ĐƯỢC SINH RA TRÊN THẾ GIAN NÀY - TÔI VẪN Ở ĐÂY VÀ TÔI ĐANG SỐNG ]
[ MOVIE REVIEW: SEKAI KARA NEKO GA KIETA NARA - NẾU LOÀI MÈO KHÔNG CÒN TỒN TẠI TRÊN THẾ GIAN NÀY - XIN ĐƯỢC GỬI LỜI CẢM ƠN CHÂN THÀNH ĐẾN TẤT CẢ, VÌ TÔI ĐÃ ĐƯỢC SINH RA TRÊN THẾ GIAN NÀY - TÔI VẪN Ở ĐÂY VÀ TÔI ĐANG SỐNG ]
.
.
Well… chào mọi người, lại là Immunity đây, chúng ta lại gặp nhau rồi. Một tuần của mọi người như thế nào nhỉ? Có khó khăn? Có khổ đau? Có niềm vui? Có nụ cười lẫn nước mắt? Dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là một tuần đầy khó khăn nhỉ? Vậy thì mình xin đề cử cho bạn một bộ phim nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và ngẫm nghĩ, một điều gì đó tựa như một lời khuyên lẫn một chút động viên nhỏ bé nhưng giúp bạn có thêm động lực để cố gắng tiếp nhé. Xin giới thiệu với mọi người, một khoảng lặng nhẹ nhàng trong những thăng trầm cuộc sống: Sekai kara Neko ga Kieta nara - Nếu loài mèo biến mất khỏi thế giới - Tôi vẫn ở đây và tôi đang sống.
Nhưng trước hết, dù bạn đọc có đang ở lứa tuổi nào, thì cũng xin cho phép mình được gửi lời cảm ơn đến mọi người, vì những cố gắng của bạn cho đến khoảnh khắc này.
.
Lưu ý: bài viết có thể spoil trước nội dung.
.
Movie:
Sekai kara Neko ga Kieta nara
世界から猫が消えたなら
Nếu loài mèo biến mất khỏi thế giới
If Cats Disappeared From the World
Đạo diễn: Nagai Akira
Nguyên tác: Kawamura Genki ( dựa trên tiểu thuyết cùng tên )
Diễn viên: Satoh Takeru, Aoi Miyazaki, Gaku Hamada, Eiji Okuda, Mieko Harada, Eita Okuno, Ishii Anna.
Năm phát hành: 2016
Thời lượng: 142 phút
Quốc gia: Nhật Bản
Thể loại: fantasy, lãng mạn, tâm lý, drama,...
Nội dung:
Một anh bưu tá bình thường trong một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác phát hiện mình bị mắc ung thư giai đoạn cuối. Anh không quá suy sụp nhưng cú sốc này vẫn khiến anh kiệt sức đến ngất đi ngay trước cửa căn hộ của mình. Tỉnh dậy, anh thấy bên cạnh anh là một kẻ xa lạ, hắn tự nhận mình là ác quỷ. Ác quỷ mang hình dạng giống y chang anh, chỉ khác ở phong cách ăn mặc. Hắn đến để trao thêm cơ hội sống cho anh. Nhưng để có được cơ hội này, anh phải chấp nhận đánh đổi: mỗi một ngày được sống thêm là một thứ trên cuộc đời biến mất. Lần lượt điện thoại, phim ảnh, đồng hồ ra đi. Cho đến khi ác quỷ chọn loài mèo thì anh đã đưa ra quyết định cuối cùng của cuộc đời mình. Đan xen với những vật biến mất là hoài niệm về quá khứ, về gia đình, những người thân yêu của anh.
.
Nếu loài mèo biến mất khỏi thế giới không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về viễn cảnh loài mèo bị biến mất, cũng không phải là về những món đồ vật bị ác quỷ khiến cho biến mất. Mà là một câu chuyện về những mối quan hệ xoay quanh những món đồ ấy, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng chưa từng tồn tại? Liệu việc nó biến mất có làm ảnh hưởng đến chúng ta bây giờ? Qua mỗi ngày mà người bưu tá trải qua, phải đánh đổi những khái niệm cùng những điều đi kèm với chúng để có thể tiếp tục sống thêm một ngày nữa. Anh nhận ra có những điều còn quan trọng hơn cả việc được sống mà phải đánh đổi. Từ đó nêu bật lên những giá trị trong cuộc sống và làm sáng bừng lên vẻ đẹp của sự sống mạnh mẽ nảy mầm bên bờ vực của cái chết.
“Cảm ơn anh. Nhờ có anh, mà tôi đã biết rằng có những thứ không thể thay thế được trên Thế Gian này.”
Khi vật đầu tiên, chiếc điện thoại biến mất để đổi lấy thêm một ngày được sống, nhân vật chính đã dành cuộc gọi cuối cùng cho người bạn gái cũ của mình, hẹn gặp và cùng tâm sự về việc cả hai tình cờ quen biết nhau thông qua một cuộc gọi, về việc cả hai yêu thích những lần tâm sự qua điện thoại như thế nào. Cho đến tận lúc bị lãng quên, ta vẫn không thể thấy được chiếc điện thoại phát huy công dụng cơ bản của nó. Khi ấy, kể cả anh bưu tá, kể cả chúng ta cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó chỉ là sự mất đi của một công cụ tiện lợi thôi. Nhưng không hẳn là vậy, có một điều gì đó đã biến mất cùng với khái niệm điện thoại. Những mối quan hệ thông qua sự tình cờ. Khi điện thoại biến mất, mối quan hệ giữa anh và người bạn gái cũ cũng biến mất theo.
Khi phim ảnh biến mất, mối quan hệ giữa anh và người bạn thân cũng biến mất theo. Cả hai người trở nên thân thiết với nhau thông qua tình yêu đối với phim ảnh, hơn thế nữa là thông qua sự thấu hiểu và chia sẻ những điều cả hai yêu thích cùng nhau. Nhưng khi anh nói rằng muốn xem một cuốn phim cuối cùng, thì dù có lục tung cả kệ phim cũng chẳng tìm được. Bởi lẽ, phim ảnh là vô hạn. Nhưng cái vô hạn ấy tồn tại làm gì khi chẳng có người thưởng thức và một ai đó để sẻ chia. Và khi phim ảnh biến mất, tình bạn giữa hai người vốn được gắn kết bởi phim ảnh cũng mất đi.
Đồng hồ biến mất, thật ra ban đầu mình nghĩ bản mình xem bị xén mất, nhưng có thể là không. Sau khi phim ảnh biến mất, ta đi đến phân cảnh chuyến du lịch giữa anh và người bạn gái, ở đó anh đã gặp một người đang đi phượt khắp thế giới. Nhưng khi chia tay, người ấy đã bị cướp đâm chết. Con người thật sự quá mong manh trước thế giới rộng lớn này, liệu một con người có quan trọng trong thế giới? Cái chết của người ấy làm dấy lên câu hỏi rằng: liệu sự tồn tại của chúng ta quan trọng như thế nào với thế giới? Hình ảnh cô gái gào thét:” Tôi đang sống đây! “ thật sự quá ám ảnh. Trong khi âm thanh thác nước ầm ầm tứ phía như nuốt chửng sự gào thét nhỏ bé của con người, ta nhận ra rằng bản thân ta thực sự quá nhỏ nhoi trong thế giới rộng lớn này. Và rồi chiếc đồng hồ biến mất, tưởng chừng như chẳng có gì xảy ra cả, đồng hồ chỉ đơn giản là biến mất thôi. Nhưng những kỉ niệm của anh và người bố cũng từ đó mà biến mất theo.
Khi ác quỷ chọn loài mèo, anh nhớ về gia đình mình, về người mẹ đã mất của anh. Những kỉ niệm về gia đình của anh được gắn liền với hai chú mèo. Chú mèo xà lách được nhặt về khi còn bé tí, gắn bó với cả tuổi thơ của gia đình anh và được nuôi nấng cho đến tận lúc chú ra đi. Và chú mèo bắp cải được bố anh nhặt về vẫn còn ở cùng anh đến hiện tại. Tất cả những kỉ niệm của anh với gia đình đều có sự hiện diện của loài mèo. Mèo là loài đã gắn kết gia đình nhỏ bé ấy lại với nhau, nếu như mèo biến mất khỏi thế gian thì chẳng phải tất cả những kỉ niệm về gia đình, về mẹ anh cũng sẽ biến mất sao? Khi anh đưa thư đọc bức thư cuối cùng mà mẹ gửi cho anh, không hiểu sao mình lại bật khóc.
“Cảm ơn con, vì con đã sinh ra trên đời này.”
Có gì đó len lỏi vào trong trái tim của mình. Well… một điều gì đó được truyền tải rất hay mà mình nghĩ rằng mình không đủ khả năng để nói hết. Có lẽ do mình kém thật, cũng có thể là do sự truyền tải của thông điệp này vượt quá khả năng hiện tại của mình. Dù lần đầu xem, thì mình dù không tập trung lắm mình vẫn cảm thấy như được thấu hiểu, rồi bất chợt rơi nước mắt. Và điều đó ngay lập tức làm mình mê mẩn phim này đến mức xem lại nhiều lần và lên kế hoạch viết bài mà các bạn đang đọc đây. Hmm… nếu mình đào sâu và chi tiết quá thì khi xem các bạn sẽ cảm thấy bớt hay mất. Vậy nên hãy tự mình xem và cảm nhận nhé.
.
Thêm hai điều mình thích ở phim này nữa chính là tạo hình của nhân vật ác quỷ và việc thay đổi màu sắc của phim. Nhân vật ác quỷ nhìn giống hệt như nhân vật chính, có thể hắn chính là một điều gì đó do anh tưởng tượng ra khi sợ hãi cái chết. Một ý nghĩ đánh đổi một thứ gì đó để được sống tiếp của kẻ đang kinh hãi cái chết, mà từ đó nhận ra những điều quan trọng hơn cả sự sống lay lắt bị quên lãng và giá trị của cuộc sống này.
“Nếu tôi biến mất khỏi thế giới này, suy nghĩ hay ước mơ của tôi sẽ chẳng thể thực hiện được nữa. Những việc tôi chẳng thể làm khi còn sống vẫn còn ở đó. Chắc chắn sẽ còn thật nhiều hối tiếc. Thế nhưng, tôi tin chắc rằng, thế giới khi tôi còn tồn tại, thế giới lúc tôi chẳng còn nữa, nhất định khác biệt. Dù có thể chỉ là một chút, một chút khác biệt thôi. Nhưng đó chính là minh chứng cho việc tôi đã từng sống. Là bằng chứng cho thấy tôi đã đấu tranh để được sống.”
Và màu sắc của phim được chăm chút đẹp vô cùng. Từ đầu phim cho ta đều cảm thấy vẻ u ám và lạnh lẽo theo từng khung bậc cảm xúc của anh bưu tá. Nhưng khi anh chắc chắn về quyết định của mình, mọi thứ dường như sáng bừng lên và nhẹ nhõm hơn. Như có một cảm giác yên bình lan tỏa khắp không gian và truyền tải đến người xem. Phần âm nhạc du dương và nhẹ nhàng cũng là điểm cộng lớn của phim.
.
Well… Sekai kara Neko ga Kieta nara cho ta thấy được giá trị của cuộc sống, giá trị làm nên cuộc sống này. Những người thân yêu ở quanh ta, ta quan tâm đến họ và họ cũng quan tâm đến ta, nhất là những ai mà ta đang gọi là gia đình. nhưng đôi khi ta lại không hề nhận ra những điều giản đơn quý giá ấy.
“ Con người chẳng bao giờ ý thức được sự tồn tại của sự vật cho đến khi thực sự đánh mất nó. “ Orochimaru - Naruto
Có lẽ đúng là vậy thật. Đôi khi ta không hề nhận ra rằng có một ai đó ở bên cạnh chính là hạnh phúc. Mình nghĩ rằng: “ Những cái ôm với những ai mà bạn gọi là gia đình, những người mà bạn yêu quý, những món đồ mà bạn trân trọng và cả thú cưng của bạn nữa. Nó chẳng bao giờ có thể gọi là đủ cả. “.
Well… đôi khi mình nghĩ rằng bản thân nên thân thiện với những người xung quanh hơn chút nữa. Những mối quan hệ ấy. Nó hình thành từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng lại khiến cuộc sống của ta màu sắc hơn. Hmm… nếu điện thoại và Anime không tồn tại, có lẽ chúng ta sẽ không cùng nhau nói về những điều ta thích giống như bây giờ. Vậy nên mình quý trọng nó, có thể trong một tương lai xa hơn, mọi người có thể quên đi Immunity. Nhưng trong hiện tại chúng ta vẫn đang gặp nhau tại đây theo một nghĩa nào đó mà đúng không?
Không chỉ vậy, khi loài mèo biến mất khỏi thế gian này còn cho ta một chút suy ngẫm về giá trị của chính bản thân mình. Mỗi giây phút bạn đang sống đều có giá trị của nó, bởi vì mỗi giây bạn còn tồn tại là minh chứng cho sự đấu tranh, cho tiếng gào thét và cho mỗi bước chân của bạn khi đi tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình.
“Dù ông là kiểu người gì, ông cũng không bao giờ được thôi tìm kiếm hạnh phúc " Mina Mathers - Toaru Majutsu no Index
Và bạn cũng đừng nghĩ rằng bản thân bạn không hề có giá trị. Có thể, nếu bạn không hề tồn tại trên thế gian này, thế giới sẽ không đổi thay mấy. Nhưng chắc chắn thế giới của những ai mà bạn đã từng gặp gỡ, từng để lại kỉ niệm sẽ rất khác. Bởi vì hiện tại, bạn đang sống và đang để lại dấu chân của chính mình trên hành tinh này. Dù bạn có là ai, dù bạn có nghĩ rằng bản thân là sự tồn tại của một kẻ vô dụng đến tột cùng, một khi bạn đã chọn con đường tiếp tục sống thì bạn đã có trách nhiệm phải tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân mình và nắm lấy tay của một ai đó.
.
Well… vì mai đã là cuối tuần rồi, sao bạn không tự thưởng cho bản một tách caffe, ngồi xuống và thư giãn tinh thần một chút nhỉ? Một khoảng trầm tĩnh lặng cho một tuần đầy cố gắng tiếp theo. Hmm… và phim này cũng đề cập đến bọn hoàng thượng nên ôm mèo mà xem phim là chuẩn bài.
.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài viết của mình.
#Immunity
Nhận xét
Đăng nhận xét