[AR2D REWIND 2020: CÙNG NHAU NHÌN LẠI MỘT NĂM ĐÃ QUA]

 [AR2D REWIND 2020: CÙNG NHAU NHÌN LẠI MỘT NĂM ĐÃ QUA]

Ngày 31 tháng 12 năm 2020,
Đánh dấu thời điểm kết thúc của một năm quá đỗi kỳ lạ.
Đại dịch COVID, lệnh cách ly, thảm hoạ thiên nhiên, sự ra đi đột ngột của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, cuộc bầu cử tổng thống Mỹ. Một chuỗi sự kiện nối tiếp nhau làm thay đổi cuộc sống và thế giới quan của những bạn trẻ trên dải đất hình chữ S. Chỉ một năm trôi qua thôi nhưng cảm tưởng như rất dài, vì có quá nhiều biến cố. Có lẽ ai cũng sẽ nhớ mãi lần đầu tiên mà cả thế giới bỗng xích lại gần nhau trong tình trạng cách ly chung trên toàn cầu. Lớp mặt nạ được nhiều cá nhân và tổ chức đeo lên trước công chúng bỗng rơi mất. Cả nhân loại đã có được một thời khắc thành thật với nhau giữa đại dịch. Sự thật thì có mặt xấu xí, và có mặt tốt đẹp. Nhưng dù có thế nào thì sự thật vẫn đáng được tôn trọng, nhờ nó mà chúng ta có cơ hội để học hỏi và cùng nhau tiến bước.
Giữa đại dịch, người dân và chính quyền Việt Nam đã thực hiện nỗ lực cách ly một cách đúng đắn và hiệu quả đến bất ngờ. Tình hình dịch COVID có thể đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều lần. Nhưng nhờ có sự chung tay của tất cả mọi người mà hôm nay chúng ta đã vượt qua đại dịch với những kết quả tốt đẹp, cũng như đã cùng nhau vượt qua bao cuộc kháng chiến trước đây. Một thắng lợi nữa đã về tay ta.
Đêm giao thừa thật lạnh lẽo. Nhưng trên các nẻo đường trên khắp nước Việt Nam, các bạn trẻ đang hồ hởi trở về cùng gia đình. Máy bay, xe lửa, tàu thuỷ, xe đò, ô tô, xe máy. Dù phương tiện có khác nhưng đích đến thì giống nhau, đều là trở về mái ấm của mình. Chúc cho các bạn đi đường an toàn và có một đêm giao thừa thật đầm ấm bên gia đình.
Trong số những bạn trẻ đang trên đường về nhà, có các reviewer của AR2D. Trước khi lên đường, mỗi người đã để lại những tâm sự và hồi tưởng về năm 2020. Có những bạn kể lại những kỷ niệm tại AR2D, có bạn lại muốn gửi gắm tâm tư đến độc giả. Trong số các cây viết tham gia Rewind 2020 có cả những admin đã rời khỏi AR2D. Nhưng vì vẫn còn nặng tình và nặng nợ (deadline) nên các bạn ấy đã gửi lại những dòng tâm sự của mình. Tất cả đã được tổng hợp lại thành một tuyển tập mang tên AR2D Rewind 2020, để các độc giả của AR2D, cũng như các reviewer của page có dịp nhìn lại những sự kiện đã diễn ra trong năm vừa qua.
Mỗi một đoạn gửi gắm của các reviewer đã được đặt trong caption của một ảnh, theo thứ tự được liệt kê dưới đây:
1. Atom
2. Hans
3. Cáo
4. Lamp
5. Sun
6. Jih
7. Cogniti
8. Immunity
9. WintsonVSmith
10. Anon
11. Rika
12. Homuhomu
13. Blue Cat
14. Haru
15. Wei
16. Nagasawa Masami
17. Anthony
.

Vậy là một năm nữa lại trôi qua. Thú thật là mình không nhớ đã tham gia vào tập thể nhỏ bé tên AR2D, cũng như lần đầu tập tành viết review từ khi nào. Khi con Bịch rủ rê, mình chỉ nghĩ rằng đây chỉ là thú vui tạm thời, một cách để quên đi nỗi buồn xa xứ hay đơn giản là để khỏi quên đi tiếng mẹ đẻ. Nhưng duyên số cứ thế đưa đẩy mãi, đến giờ cũng đã vài năm rồi. Cũng nhờ viết review (và đi chửi nhau) mà mình may mắn quen được nhiều người bạn tốt, nhiều đàn em thân thiện và dĩ nhiên, cả một ông anh già khó tính nữa. Thời gian không đợi chờ một ai. Cho nên, những gì mình có thể làm, chỉ có thể là cố gắng nắm bắt những giây phút đáng nhớ, đáng trân trọng như này mà thôi. Năm cũ đi qua, năm mới lại tới. Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ AR2D trong thời gian qua. Bản thân mình và các ad khác sẽ cố gắng cải thiện chất lượng bài viết nhiều hơn nữa để không phụ lòng các bạn. Atom kính bút. P/s: Riêng con Bịch thì anh hứa là năm mới sẽ bớt trễ deadline và viết chăm hơn năm rồi. Vậy ha
.


#Hans
Chào mọi người mình là Hans, mình gia nhập dàn admin của AR2D từ đợt tháng 2 nhưng có lẽ đến giờ cũng có ít bạn có ấn tượng về mình. Một phần vì mình ít hoạt động hơn hẳn các admin khác, phần còn lại mình thừa nhận một điều rằng trình độ viết bài của mình không bằng được những admin gia nhập sau như Wei-senpoi, Masami hay Homuhomu :3 Gần tròn một năm được mang danh là admin của vùng đất wibu AR2D mình cũng rất vui, vui vì có những người bạn, người em, người anh cùng sở thích, vui vì mình tìm được nhiều điểm chung khác từ những con người ở đây, vui vì có thể biết anh Bịch, tên bạo chúa tsundere vừa vắt kiệt sức lao động vừa thực sự quan tâm đến anh em trong page... Và đặc biệt, mình vui vì có các bạn. Những người độc giả đã đọc bài viết của mình, nhớ tên mình và tuyệt vời hơn là cho mình một sự may mắn được nhận sự ủng hộ, đồng tình của các bạn. Năm 2020 sắp hết rồi sang năm 2021 mình sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn, cải thiện khả năng viết lách, văn phong và nhiều thứ khác nữa để đem đến cho các bạn những bài review chất lượng nhất có thể. Chúc các bạn ủng hộ AR2D một năm mới thành công, chúc page ngày càng phát triển và tồn tại đến 2022, Cogniti đòi bán page ghê quá =))

.

#Cáo
Bản thân mình đã vào page được một năm rưỡi, cũng là khoảng thời gian có nhiều thay da đổi thịt về nhân lực của AR2D. Khi những admin thế hệ trước cứ thế rời page, người này người kia lả tả xin đi, sẽ luôn có những ad trẻ khác gia nhập ồ ạt. Trong số đó có những người khiến mình ấn tượng, có những bài viết thực sự hay, cũng có những người đến rồi đi như gió, nhanh tới nỗi chẳng nhớ tên. Đến khi mình nhìn lại quãng đường đã qua, thì quả thật, mình không còn là một đứa newbie spam nhãn Tonton sau mỗi câu chat nữa rồi. (Mà mình thêm cả nhãn dán hình con mèo, hí hí)
Đôi lúc mình tự hỏi, tại sao mình chưa rời page? Dù cho những công việc chất đống? Những deadline đè nén triền miên? Hay những cuộc thi nối tiếp đánh đổi bao ngày tháng mệt mỏi? Có những lúc mình mất đi cảm giác yêu thích khi review phim, truyện, có những khi không thể nghĩ nổi một từ nào để viết, cũng có những khi tuyệt vọng chán chường bủa lấy. Thật kỳ lạ, sau tất cả, mình vẫn ở đây và viết những dòng này. Có lẽ là đam mê? Không, review với mình như sở thích, không phải đam mê. Hay là vì Fame? Úi giời ơi Fame đâu chưa thấy chỉ có mỗi mấy bài viết siêu to khổng lồ flop dập mặt thôi các ông các bà ạ? Vì tiền? Nhắc các bạn nhớ là page này viết không công. Vì sao? Mình cũng chẳng rõ, nhưng dù đã có lúc mệt mỏi, chán chường, nhưng mỗi khi thấy những admin khác vào page, mỗi khi thấy một bài mới được đăng, mỗi khi thấy những admin khác có hành động thiếu liêm sỉ và thuần phong mỹ tục, mình lại chẳng nỡ rời đi.
À mà mình đã được gọi là oldbie trong cái page này chưa nhỉ? So với tuổi đời của AR2D, mình cũng không phải admin thế hệ đầu tiên, nhưng cũng đâu thể gọi là newbie hay midbie được đúng không? Đôi lúc mình hay tự hỏi vậy, và tự hào về điều đó. Nhưng tự hào sao được, khi mà các admin lớn tuổi hơn dù gia nhập AR2D sau mình vẫn viết chất lượng hơn nhiều.
Lời cuối xin gửi đến các admin đi trước em, em cảm ơn mọi người nhiều. Dù học hỏi được hay không, nhiều hay ít, mọi người vẫn là tiền bối mà em tôn trọng. Còn với các admin mới của page, dù còn trẻ, còn đam mê, non nớt, em cũng sẽ cố giúp đỡ các bạn ấy, như cách anh chị giúp em khi xưa. (Nếu không lại có đứa comment page mất chất mất) Xin được cảm ơn mọi người nhiều!

Mình cũng nên nghiêm túc lại thôi, chứ cứ cố ý đóng vai “TrúA Hmề” trong page mãi thế này, các admin mới lại nhìn mình khinh bỉ mất. À nhân tiện các admin sau này có gia nhập page nhớ nhé, Cáo trông như thằng hề chỉ biết joke nhạt, tự hủy cực mạnh, nhờn nhờn chẳng bao giờ nghiêm túc và spam nhãn dán Tonton là do nó cố ý tỏ ra thân thiện đấy hí hí, chứ không phải nó ngu thật đâu.


.

Một năm đã qua, lại một năm sắp đến. Tôi biết năm rồi đã có đủ chuyện xảy ra, vùi dập không ít người, trong đó có tôi. Mà rồi thì, ta vẫn sống, vẫn học, vẫn làm, vẫn cười đấy thôi. Được cái tôi giờ chẳng phải ngồi viết review cho mấy người nữa, mà chắc gì còn ai nhớ tôi. Đèn tắt nhưng đêm cũng có tối lắm đâu, lạng quạng vấp nhẹ cục đá hay trượt xuống mương rồi cũng bò dậy thôi, ai mà chẳng phải tiếp tục bước đi. Năm qua rồi, cái gì qua được thì cứ cho nó qua luôn, giờ chưa qua được thì ráng đến Tết ta qua luôn một thể. Rồi nhỡ đâu sang năm nó tệ hại hơn thì sao? Sợ gì chứ, miễn còn thở còn lết được, thì kiểu gì cũng đến đích. Chỉ cần biết mình muốn gì, rồi cứ nhắm về nó mà đi, tham lam một chút cũng chẳng sao, hết muốn cái này thì tìm cái khác để muốn, vì là con người mà. Đời người là bể khổ, nên loài người mới kiên cường và mạnh mẽ đến vậy. Còn tôi là cái đèn, chỉ biết lảm nhảm mấy câu đó thôi, cũng chỉ sáng mỗi 1 vùng, đoạn đường còn lại, mọi người phải tự đi, câu trả lời đúng, mọi người phải tự tìm. Thôi đến lúc rồi, tôi lại tắt đây….

#Lamp

 

.

Ey yo…là #Sun đây, không biết có ai còn nhớ tui không…(khả năng cao là không rồi :v nhiều khi còn không biết là có ad #Sun ở page nữa cũng nên :<)
Dù sao thì hiện tại Sun đã bay màu khỏi page rồi nên cũng đã khá lâu tui không động tay viết lách gì cả…nhưng rồi BÙM…Vào hôm chủ nhật đẹp trời trước ngày thi học kỳ văn và tiếng Anh, trong cái Dead Hole nào đó nơi messenger, đập thẳng vào mắt tui là những dòng tin nhắn đến từ chị Cog:
“Mn có muốn ăn tết cùng ar2d ko
Sắp làm rewind á
UwU”
[Cogniti đã gửi Hôm nay lúc 01:17]


Nên là…Tada…Sun đã trở lại rồi đây ^ ^ Và theo dòng sự kiện Rewind của AR2D, “hồn ma” này cũng muốn chia sẻ một vài thứ lúc còn làm admin a.k.a máy viết chạy deadline ở page.
Được rồi…vậy tui biết đến page từ khi nào ?
- Trả lời: Từ sau khi mà tui xem xong cái movie “The End of Evangelion”, và với tầm nhận thức của một thằng lần đầu tiên tiếp xúc với cái movie này, tui phóng ngay lên mạng tìm hết bài phân tích này qua bài phân tích khác để hiểu rõ hơn về cái mớ hỗn loạn mình vừa mới xem :v Và rồi tui tìm được bài “NEON GENESIS EVANGELION: TỪ KANT ĐẾN HEGEL VÀ BƯỚC NHẢY NIỀM TIN CỦA KIERKEGAARD” của anh Atom.
Thế Sun trở thành admin của page như thế nào ?
- Trả lời: Thực ra việc trở thành admin của AR2D hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Bài đầu tiên của tôi chỉ đơn giản là “cao hứng” nên viết rồi đăng vào group thôi…nhưng không ngờ tôi lại được mời vào page nhờ bài đó :v Em muốn gửi lời cảm ơn đến anh Bịch vì đã mời em vào page.
Trước đây tôi chưa từng làm admin cho bất kỳ một page nào nên việc gia nhập AR2D là một trải nghiệm thú vị đối với tôi. Tôi được gặp gỡ những người có cùng niềm yêu thích với thế giới 2D như mình, được trải nghiệm cái cảm giác làm máy viết với cục tạ deadline 2 tuần đè trên đầu. Lần đầu tiên một đứa học văn tệ như tôi phải ngồi rặn từng con chữ để viết nên một bài “đủ tiêu chuẩn” mà chưa chắc là có người đã đọc hết :v Nhưng việc đó lại khiến cho tôi thấy vui…vui vì mình có thể chia sẻ suy nghĩ, cảm nhận của bản thân mình với cộng đồng, vui vì mình được viết được một bài dài đến cả nghìn từ, hay chỉ đơn giản tôi thấy vui mỗi khi ký tên admin #Sun ở cuối mỗi bài viết.
Ấn tượng đầu tiên của tôi lúc mới vào page có lẽ là câu nói: “GỌI TÔI LÀ GÁI ANIME VÚ TO” của anh Rika :v Tiếp đó là mớ văn mẫu tà đạo dụ dỗ người khác của Homu hay là việc Raid gạ gẫm tôi lọt hố Hololive…Tuy nhiên cuối cùng tôi chẳng lọt được cái hố nào :v
Tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ được nhìn thấy những con chữ mình viết xuất hiện trên newsfeed của mình, chưa từng nghĩ bài viết của mình sẽ được người khác đọc…Nhiều lúc tôi cũng sợ lắm, nhất là bài ID:Invaded, tôi đã lo khi đăng bài đó lên mình sẽ có khả năng “gây war” với một số người vì sự bất đồng quan điểm, tôi sợ rằng mình sẽ không đủ lý lẽ để đôi co với họ…nhưng rồi mọi thứ cũng khá ổn…tôi thậm chí còn được anh Athes khai sáng cho nữa :>
Nhưng có lẽ điều quý giá nhất tôi nhận được từ khi vào page, chính là sự chỉ dẫn tận tình của 2 người là anh Anthony và anh Sẻ. Em muốn cảm ơn hai anh rất nhiều vì đã sửa bài và hướng dẫn em trong thời gian em còn làm admin ở page. Em đã học được rất nhiều thứ từ hai anh. Nhờ hai anh mà em đã có thể hoàn thiện được bài viết tâm huyết nhất của mình: “Death Parade - Con người và sự phán xét”.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những admin khác như chị Cog, anh Ares, 2 người cùng khóa là Masa với Jih và Anon. Mọi người đã góp phần không nhỏ trong trải nghiệm làm admin ở page của Sun…Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Và cuối cùng là các bạn, cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của mình, cảm ơn người bạn đã nhớ ngày debut để hóng đọc bài viết đầu tiên của mình UwU.
Mình cũng muốn được đồng hành cùng mọi người lâu hơn nhưng vì một vài lý do cá nhân nên mình đã dừng việc làm máy việc lại…thực sự đôi khi cũng khá ngứa nghề nhưng mà…biết sao được…có lẽ do mình nhác chăng :v
Lời kết, mình xin chúc mọi người một năm mới 2021 thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Hãy cùng đồng hành với AR2D trong 365 ngày tiếp theo nhé!!
Adios!! ^ ^

.


#Jih
Vậy là lại cuối năm rồi à, chắc hẳn mọi người đều thấy được năm nay là một năm chóng vánh với đầy đủ sự kiện nhỉ, từ sự kiện nghỉ tết 3 tháng, explosion của megumin, bạo loạn, đến đủ các loại nhưng nhìn theo một góc độ nào đó thì năm nay là một năm khá đặc biệt đặc biệt đối với tất chả chúng ta nhỉ.
Dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng đối với cá nhân mình thì quãng thời gian ở AR2D khá đặc biệt và là một trải nghiệm không ở đâu có được. Tất nhiên rồi, có nơi nào mà ngày đầu đã bị boss gắn mác là “slave” không cơ chứ, có nơi nào lại chính những admin sử dụng clone để đi tạo war cho page mình, nơi mà ngày ngày bị dụ dỗ theo con đường tà đạo “lovelive”, “hololive”, nơi mà huyền thoại về một người chửi cả boss được truyền đi bao thế hệ. Tất cả đã tạo nên một AR2D đầy màu sắc. Vậy nên năm mới qua, hi vọng rằng nơi đấy vẫn nhộn nhịp và vui vẻ như vậy, cảm ơn tất cả mọi người trong quãng thời gian đó, hi vọng rằng năm nay page sẽ còn phát triển mạnh hơn nữa với những con người mới
Còn đây là đôi lời mình muốn gửi tới những bạn độc giả hứng thú với việc viết lách, những admin của tương lai. Quả thật, vào nơi này bạn sẽ trở thành 1 slave không công, bỏ ra cả chục tiếng để viết một bài viết tâm huyết vào đó mà có thể chả ai quan tâm, thậm chí nực cười đôi khi một bài viết hờ hững nào đó của chính bạn còn được nhiều người quan tâm hơn. Và nơi đây còn toàn những người tài năng, làm việc với họ đôi khi khiến bạn cảm thấy thấp kém về bản thân. Chưa kể đến là yếu tố quan điểm nữa chứ, phần lớn chúng ta thường tự quyết định theo cảm xúc rồi mới xây dựng một hệ thống luận điểm để bảo vệ cho quyết định đó, vậy nên việc bạn bị đá kháy hay lâu lâu là cả một fandom vào dòm ngó cũng chả có gì lạ.
Nhưng dù ít nhiều, với tư cách là 1 người đi trước, tin mình đi, những gì bạn nhận được qua quãng thời gian đó nhiều hơn rất nhiều những gì bạn nghĩ đấy. Những người bạn, người em, đàn anh ở đây thực sự rất tuyệt, như những gì họ đã thể hiện qua tất cả bài viết của AR2D, mỗi người đều mang trong mình tính cách đặc trưng riêng của họ mà không ai giống ai, ở xung quanh những người tài năng thì tự ti thật đấy, nhưng đồng nghĩa với việc bạn sẽ có thể học học cực kì nhiều từ họ, những cuộc thảo luận với nhiều chủ đề khác nhau luôn mới mẻ và thú vị.
Vậy bạn nghĩ cần gì để có thể vào được nơi này, tư duy? Độ nổi tiếng? kĩ năng? Không, nếu vậy thì mình đã chả phải từng là admin của nơi đây rồi, bài viết ứng tuyển của mình tệ hại đến mức chính bản thân mình còn không thể đọc lại được, nhưng một thời gian nghiêm túc, viết đi viết lại cùng với sự trợ giúp của mọi người thì các bài viết sau đó của mình cho dù không có được nhiều sự chú ý nhưng khá chuẩn chỉnh, đến giờ mình vẫn còn nhớ lời khen của người anh Anthony khi đó, cảm giác được công nhận bởi chính những người mình ngưỡng mộ thực sự rất tuyệt. Một đàn anh ở đây đã từng nói rằng để được nhận thì “quan trọng nhất là cho những người ở đây thấy được quyết tâm của bản thân mình”, nhưng dù vậy, quyết tâm cũng không phải là một thứ gì dễ dàng, nhất là qua thời gian. Cuối cùng thì nói nghe hay vậy đấy nhưng bản thân mình lại quyết định rời khỏi nơi này. Lý do thì cá nhân mình cảm thấy bản thân đang dần viết vì deadline thay vì bỏ nhiều công sức như trước nữa để rồi cuối cùng tạo ra những thứ mà bản thân chả có cảm xúc với nó. Mới gần đây, một người đàn anh khác đã nói với bọn mình rằng “AI đó có thể lập luận rằng, viết cho vui, cho đẹp, nhưng bản thân người đọc không cảm nhận được niềm vui của tụi em, vậy thì bài viết đó có giá trị gì? Từ trước đến giờ anh luôn hướng đến cái gọi là di sản, một bài viết sinh ra phải thỏa mãn được một nhu cầu nào đó của thị trường, còn bằng không thì nó vô giá trị” đọc được điều này làm mình khá vui vì lựa trọn lúc đó.
Vậy thôi, đây chỉ là một bài viết để gửi lời cảm ơn đến toàn bộ thành viên trong AR2D và cũng là lời gửi đến những admin đến sau như Uni hay Haru và cả những người sắp sửa bước chân vào nơi này. Cảm ơn mọi người trong suốt quãng thời gian vừa qua và hẹn gặp mọi người qua những bài viết, Happy New Year and cya

.

#Cogniti
CON ĐƯỜNG TÔI ĐANG ĐI
Cũng không nhớ rõ vì sao và từ khi nào mình biết đến AR2D nữa. Nhưng đã từ lâu lắm rồi, page đã nằm trong list các page ưa thích của mình, để mình tìm đọc những bài viết phân tích và review m/a mỗi khi rảnh rỗi. Tuy nói vậy chứ mục đích của mình khi like page cũng chỉ là để tìm manga hợp gu đọc cho đỡ chán thôi. Có thể nói đối với mình ban đầu, AR2D cũng chỉ là một page bình thường như bao nhiêu page wibu khác, là chỗ để mình đọc cho đỡ chán. Mình cũng từng vài lần comment vào bài của page, có khi là bắt lỗi trính tã, có khi là comment mất não dzui dzui, nhưng không được các admin để ý. Đến khi mình vào làm admin page chắc cũng chẳng ai nhận ra đã từng bị mình bắt lỗi chính tả :v


Dù theo dõi page lâu như vậy, duyên nợ giữa mình và AR2D chỉ thực sự bắt đầu từ sau bài review “Run with the wind” mà mình đọc được trên page. Mình đọc được bài ấy trong tình trạng đang đói anime nên đã đi tìm phim xem thử. Và phim hay thật. Nhưng mọi chuyện chỉ thực sự bắt đầu khi mình lang thang trên reddit tìm một bộ có vibe tương tự xem cho đỡ chán, để rồi mình tìm thấy Diamond no Ace. Sau khi vừa xem xong Diamond no Ace, vẫn đang hyped thì mình vô tình đọc được bài tuyển admin của AR2D. Vậy là mình bắt tay viết bài ngay sau lúc đó và nộp bài ứng tuyển vào đêm hôm sau. Đến cuối tuần thì nhận được tin trúng tuyển của boss. Không nhớ rõ cảm xúc lúc đó của mình ra sao nữa, nhưng nhớ là hình như mình có đi khoe với đứa bạn wibu về việc trở thành admin cho một page wibu.
Đến với page, trở thành một phần của AR2D, mình gặp được những con người đáng trân trọng. Một Bịch cưa (aka boss) tsun chúa và toxic nhưng thông thái khiến ai cũng nể. Một Han ít nói nhưng thân thiện. Một Raid nghiêm túc nhưng sẵn sàng tham gia vào mọi cuộc vui. Một Homu cục súc nhưng chân thành và nặng tình. Một Anon tuổi trẻ tài cao. Một Immunity giọng văn hay như nữ nhưng hóa ra là nam. Một Wei-senpoi có vẻ nghiêm khắc nhưng vô cùng cởi mở dễ gần. Một Kiến-senpoi tưởng như khó gần nhưng lại luôn dung túng mình làm chuyện ngok ngheck. Quên mất còn cả Masa, Cáo và Rika nữa. Masa trẻ trâu nhưng nhiệt huyết thì không thua kém ai. Cáo không phải đàn anh mẫu mực nhưng có Cáo tấu hài thì vui. Rika shrimp, mê mông vếu… Ngoài ra còn hai đàn anh provip là Atom và Athes nữa.
Bên cạnh đó còn phải kể đến những cựu admin mà mình từng may mắn quen biết. Đầu tiên phải kể đến anh Sẻ. Thoạt đầu lúc mới biết anh, mình nghĩ anh rất khó. Mà anh khó thật. Nhưng anh cũng nhiệt tình, và vô cùng đam mê đối với m/a. Chính anh đã sửa bài cho mình những ngày đầu, song song đó còn tán dóc chuyện thiên hạ và động viên mình trong quá trình ôn thi đại học nữa. Kế tiếp là Jih. Thề lúc mới biết Jih mình thấy nó khó ở thật. Nhưng quen lâu thì thấy nó cũng thân thiện với tình cảm. Có thể nói Jih là người mà mình thân nhất kể từ khi vào page. Về phần của Sun, đây là senpai gián tiếp đưa mình đến với kiếp máy viết. Lúc mới đến, mình thấy Sun có vẻ ít nói, nhưng không ngờ lại chủ động nhảy vào mấy cuộc nói chuyện giữa mình với Lampo và Kiến. Đã vậy lại còn tám đến đêm khuya nữa. Sau này khi nghỉ page rồi thì em ấy mới nói mình dễ gần. Nghe xong vô cùng cảm động UwU. Rồi đến Ares, anh ấy là kiểu con trai lịch sự và dịu dàng. Viết văn cũng hay, là kiểu đàn anh mẫu mực. Sau cùng chính là Lampo, người đàn anh đáng kính và có vibe thân thiện. Anh là một trong số ít đàn anh mà mình dám thoải mái nói chuyện lúc ban đầu vì lúc đó mình vẫn nghĩ Kiến với Wei khó gần.
Lan man thế đủ rồi. Quay trở lại với câu chuyện mình gia nhập AR2D, lúc vừa vào thì mình bị vỡ mộng, vì mình bị xem như máy viết. Hơn nữa deadline hai tuần làm mình sợ sẽ theo không nổi. Sự thật là mình từng có ý định out page nhưng rốt cục lại nấn ná không out. Kẻ từ đó, mình bắt đầu kiếm cớ gia hạn deadline. Hậu quả là giờ đây, mình trở thành một senpai không mẫu mực trong lòng Masa. Mình rất hổ thẹn vì điều đó. Sang năm mới, mình sẽ thay đổi bản thân (có thay đổi được không thì mình không chắc) phấn đấu trở thành một senpai mẫu mực, chăm chỉ viết bài hơn (ra đều không thì mình cũng không chắc =))) nhưng cứ hứa trước đã).
Nói gì thì nói, AR2D vẫn là một trải nghiệm vô cùng quý giá mà cuộc đời mình khó có được lần hai. Ở đây không chỉ có mỗi deadline mà còn có những con người với tính cách hoàn toàn khác biệt. Họ là những mảnh ghép nhỏ góp phần tạo nên bức tranh AR2D lớn. Bức tranh ấy mang trong mình sức mạnh nhiệm màu gắn kết những kẻ xa lạ, để những kẻ ấy có cơ hội đi chung trên một con đường dù trong khoảng thời gian rất ngắn thôi.
Vài dòng tâm sự cuối năm của mình chỉ dừng lại ở đây thôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua. Hy vọng đến sang năm, mình vẫn sẽ ở đây tâm sự với mọi người vẫn dưới tư cách là admin AR2D.
.
[ REWIND 2020: IMMUNITY - VÌ TA ĐANG Ở NƠI ĐÂY - VÌ TA ĐANG SỐNG ]

.
Well… chào mọi người đến với mục rewind 2020 của Immunity, vậy là chúng ta đã đi cùng nhau qua một năm rồi đấy và đây cũng là năm đầu tiên của mình ở AR2D này. Bây giờ ta hãy cùng nhìn lại một năm đầy sóng gió đã qua nhé.
.
Đầu tiên thì cũng nên nói những bài viết đầu tiên của mình tại AR2D đã. Bài viết đầu tiên của mình là Light novel About the Reckless Girl Who Kept Challenging a Reborn Man Like Me một light novel mình khá thích lúc đấy và cũng là oneshot làm mình bắt đầu mê mẩn thể loại slice of life rồi quyết định đeo đuổi nó một thời gian dài. Cũng trong thời gian này mình dần định hình phong cách và hướng đi trong kiểu viết của mình: viết để thể hiện tư tưởng của bản thân và viết để lan tỏa cái mà mình gọi là những điều tốt đẹp hơn, dù chỉ một chút. And… Yep… cả thưởng thức light novel thứ gần đây biến mất tăm vì Immunity chưa tìm ra được bộ nào đạt chuẩn cả… hoặc là do bị deadline rượt đến mức thở còn thấy lười chứ còn nói gì đến việc mò light novel mà đọc lúc còn rảnh rỗi. Gợi ý thưởng thức ban đầu chỉ là mục mà mình nhét vào cho bài dày hơn một chút. Nhưng khi nghĩ kỹ thì mình thấy vẫn chưa có admin nào làm nó, rất thích hợp để tạo dựng phong cách riêng cho bản thân và tất nhiên là cá nhân mình cảm nhận được niềm vui khi làm nó nữa.
Well… cũng trong năm nay Immunity đã khơi màu kha khá thứ mới ấy chứ. Hợp tác với Sữa làm quotes No Game No Life. Cái này thì vui thật đấy khi mà có thêm một người nữa giúp mình làm. Cũng trong năm nay, Immunity đã có thêm một đồng chí simp School Idol Homuhomu. Tất nhiên là simp cả seiyuu của nhà Love live nữa. Mình cũng đã viết hai bài dành cho Love Live và chắc chắn, nếu Immunity còn đồng hành cùng AR2D, Love Live chắc chắn sẽ còn góp mặt cũng như No Game No Life. Và cả mục ẩm thực với hai bài đầu tiên: bánh mì và bánh xèo Nhật - okonomiyaki. Chuyên mục ẩm thực đã có khởi đầu khá ổn khi bài bánh mì được một lượng react khá ổn trong khi okonomiyaki flop đến mức có vẻ không được ai quan tâm mấy. Nhưng chắc chắn mục ẩm thực sẽ còn quay trở lại. Vì viết về thứ mình thích thì cũng sẽ làm bản thân hạnh phúc.
Và với cá nhân mình trong năm nay mình có hai bài đã đưa lên làm mình cảm thấy vừa ý nhất là bài opening của Kakushigoto: Chiisana Hibi và bài Sekai kara Neko ga Kieta nara. Cả hai thể hiện rất rõ tư tưởng sống của mình thứ mà mình luôn cố gắng đưa vào trong mỗi bài viết.
Chiisana Hibi thể hiện mong muốn của mình sẽ là một con người ra sao và làm sao để ta trở nên tốt đẹp hơn dù chỉ đôi chút và mình cũng thích đoạn: “Chúng ta là những con người không còn nhìn cuộc sống bằng lăng kính hồng đẹp đẽ ấy nữa. Vậy thì tại sao ta không cố gắng thêm chút nữa để cho những thế hệ sau được và có thể nhìn bằng lăng kính ấy lâu hơn chút nữa. Thay vì báo trước một điều gì đó tàn nhẫn như: :" Sau này lớn lên con sẽ không thể nhìn đời bằng lăng kính màu hồng được nữa". Điều đó nghe có vẻ thật là nhảm nhí và ngu ngốc. Nhưng vẫn nó có chút gì đó đáng để cố gắng mà đúng không? ” Tốt đẹp hơn, dù chỉ chút ít luôn là thứ mà chúng ta cần và cũng là cái Immunity muốn truyền tải.
Sekai kara Neko ga Kieta nara lại thể hiện niềm hạnh phúc nhỏ bé của chúng ta khi đang sống. Dù sung sướng hay đau khổ thì chúng ta vẫn đang sống. Và nếu ta đang sống thì chúng ta chắc chắn sẽ tìm kiếm hạnh phúc. Thêm nữa là việc truyền tải những niềm hạnh phúc nho nhỏ trong cuộc sống. Cá nhân mình ấy, dù đôi khi mình có nói về những thứ to lớn như sức mạnh con người hay ý chí vượt lên tất cả. Mình lại rất thích tận hưởng những niềm vui nho nhỏ của cuộc sống, đôi khi việc tận hưởng một cơn mưa nho nhỏ trong lúc rong ruổi bằng xe máy cũng làm mình bật cười một cách thỏa mãn.
.
Và đây là bài rewind 2020 của Immunity. Mình nghĩ sẽ không cần viết dài đâu vì mọi người sẽ còn phải ghé qua bài của các ad khác nữa. Chúc mọi người một năm mới mạnh khỏe và nhiều điều tốt đẹp nhé. Immunity sẽ luôn cố gắng mang lại những bài review chất lượng đến cho mọi người. Và tất nhiên là những thứ tốt đẹp nữa vì Immunity là người viết review nhưng lại chưa bao giờ dừng lại ở mức đó mà. 2020 dông bão đã qua, mọi người hãy tận hưởng niềm hạnh phúc trong năm tiếp theo dù nó có to lớn hay nhỏ nhặt nhé. Vì chúng ta ở đây - vì chúng ta đang sống. Sống thì ta sẽ rong ruổi đi tìm hạnh phúc.
#Immunity
.


#Wintson
Khoảng thời gian tôi gắn bó với AR2D không dài, 1 năm rưỡi. Có lẽ vậy. Nhưng tôi nghĩ tôi là admin hạnh phúc nhất khi được trở thành một phần của nó. Bởi tôi tham gia không chỉ để viết, mà còn là để tìm kiếm chính mình.

Tôi từng coi việc viết như để trị liệu tâm lý cho chính bản thân mình. Những thứ tôi viết ra là những giọng nói gào thét, mong muốn được vang lên nhưng không có cơ hội, bởi xung quanh chẳng ai buồn nghe tôi nói. Nếu nói chuyện một mình, những suy nghĩ đó chỉ đơn giản là tan biến trong hư vô cũng như chưa từng tồn tại vậy. Tôi cần một phương tiện để thể hiện suy nghĩ của mình, để truyền tải nó cho thế giới.
Tiếng cây đổ trong rừng sẽ như thế nào nếu không có ai nghe?
Con người là loài sinh vật tìm kiếm ý nghĩa. Chúng ta không chỉ sáng tạo, làm việc tốt. Chúng ta làm điều đó với một hệ thống quy chuẩn xã hội và cả tôn giáo trong đầu, cho chúng ta biết ý nghĩa hành động của mình và vị trí của bản thân trong xã hội khi thực hiện nó.
Trước kia, tôi vẫn viết, trên page của chính mình (Ăn sách), hoặc nhật ký, hoặc bài văn trên lớp. Nhưng để làm gì? Mục đích tôi viết là gì nếu chẳng ai thèm đọc? Tất thảy đều vô nghĩa.
Thế nên tôi tham gia AR2D, tôi hy vọng với một page lớn, với cơ hội được tiếp cận với một lượng người đọc đông đảo, ý kiến của tôi sẽ không biến mất vào hư vô. Có lẽ ít nhất nó sẽ rơi tõm xuống nước và tạo ra một gơn sóng trước khi chìm nghỉm

Trước kia, tôi đã quên mất thế giới còn tồn tại người khác ngoài bản thân. Tôi viết để thỏa mãn chính mình.
Feedback từ những member của page, việc tham gia trò chuyện cùng những admin khác, đặc biệt là buổi trò chuyện podcast cùng #OB#Raidriar và #Lamp cho tôi thấy rằng tôi có thể không cần phải sáng tạo một mình.
Ý kiến và cảm xúc của tôi có thể không cần chỉ là một hòn đá cô đơn rơi tõm vào hư vô, nó có thể cùng những hòn đã khác xây dựng nên cái gì đó, một cộng đồng.

Khi đánh giá một câu truyện có hay không, và một cuộc đời có đáng sống không, người ta thường tranh cãi xem điều gì quan trọng hơn: Hành trình hay kết quả? Liệu niềm vui trên suốt chuyến hành trình ấy quan trọng hơn hay kết quả đạt được?
Thật may mắn, tôi đã đạt được cả 2 thứ đó với mọi người ở Ar2d.
“Winston phiêu lưu kí” đã kết thúc với việc tôi cùng các admin khác đánh bại Ma Vương. Nhưng cuộc hành trình của tôi mới chỉ bắt đầu.
(well, cái vụ Ma Vương này hơi khó giải thích, có lẽ phải tự đọc series Plk thì dễ hiểu hơn. Nó... đã được tổng hợp trong một album trên page nếu bạn muốn đọc...)
.

Chớp mắt một cái thôi là đã 1 năm trôi qua rồi. Có thể nói 2020 là một năm tệ đối với ngành điện ảnh do ảnh hưởng của dịch COVID, nhưng là thời kì vàng son của các reviewer khi có cơ hội “đào” lại các bộ phim cũ để giới thiệu cho khán giả. Và AR2D vẫn cứ như thế, vẫn là chỗ dựa tin cậy cho các mem trong công cuộc khai phá mảnh đất màu mỡ mang tên anime. Là một thành viên trong dàn Ad của Page, mình xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình đến từ các bạn, chính nhờ các bạn mà AR2D mới được ngày hôm nay.
Và về bản thân mình – Anon. Mình chỉ mới có gắn bó với Page có 5 tháng, quãng thời gian chưa đủ để gọi là lão làng nhưng cứ mỗi ngày trôi qua, mỗi bài viết được đăng lên, mình lại học được rất nhiều kinh nghiệm từ các đàn anh. Mình rất chân thành những lời đóng góp ý kiến đó và lấy nó làm nguồn động lực để hoàn thiện bản thân.
Về mục tiêu sắp tới. À, tới khúc này bắt đầu kể xíu về sự “bóc lột” sức lao động của AR2D 🐧. Như các bạn đã biết, AR2D là page gồm toàn thành phần làm không công cho 1 tên Kaiser . Và lúc làm bài mình lúc nào cũng tự nhủ trong đầu: “Cứ viết bài đi, có gì sau này nó đưa mình đến 1 nơi an lành nào đó để về hưu, 1 nơi nằm trong 1 quả núi, xen giữa là những ngôi biệt thự. Rồi từ của sổ có thể nhìn ra những cánh đồng, đến tận những cái cây ở tít chân trời. Khi lúa chín, những cánh đồng sẽ lóng lánh như xà cừ dưới hoàng hôn. Lại còn con đường trồng những hàng cây xanh bên dòng suối trong veo, nơi ta có thể vừa câu cá, vừa ngâm nhi tách cà phê. Nơi ta có thể xây một bể cá và nuôi cá cảnh, có thể tha hồ đi chơi mà không xin phép ai, thậm chí có thể ngồi đàn piano nếu ta thích”. À mà chém gió đủ rồi, nói chứ ở đây anh em làm vì đam mê thôi chứ ham hố gì mấy cái đó (nhưng có càng tốt).

Tổng kết lại, Anon năm sau vẫn thế, AR2D vẫn thế. Cái gì thay đổi chứ chuyện bài viết bị flop thì không. 
.

Chào các bạn, mình là Rika đây, tết này cũng gần 1 năm mình gia nhập AR2D. Được các senpai giúp đỡ trong việc viết bài như anh Ant, cựu ad Lamp và Sẻ (số còn lại đấm vào mồm tôi). Đặc biệt nhất, trong đây mình đã có cơ hội được biết tới chú tôm Raidriar và được dẫn dắt vào con đường trở thành Đông Hải Long Vương - chúa tể biển cả thông qua bộ môn đập tiền vào gái alime vú to đó là "hololive". Đó có lẽ là những kỉ niệm của mình với AR2D năm qua. Còn về mặt nội dung thì không có gì đáng nói cả, mình cũng không có bài viết nào nổi bật cả, nếu các bạn có biết đến mình thì cũng chỉ là tên admin và câu đùa "gái alime vu to là nhất thôi", dự định analysis Monogatari các thứ cho ra ngoài cửa sổ vì lười hết rồi, hjx.

Well, có lẽ thì vậy là hết rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, tiếp tục ủng hộ chúng mình nhé.

Hãy đăng kí kênh và nhấn chuông thông báo cho kênh của Hoshimachi Suisei nha mọi người 👀
.
Hello đồng bào, mình là Homu, cựu admin. Trong năm vừa rồi cảm ơn mọi người đã luôn bên cạnh ủng hộ cho page nhé. Hy vọng trong năm tới page sẽ được nhiều thành công hơn nữa. Em xin cảm ơn các đàn anh, chị, Anon (fan Bayern 200 năm, vợ M10 aka main Kaisa rank bạc) đã nhiệt tình giúp đỡ để giúp em hoàn thiện bài.

Cảm ơn ngài Imm vì đã luôn là vị giáo chủ thanh lịch, tuy ngài hay gạ bán em cho page Sữa để đổi lấy Chino nhưng em không giận đâu vì ngài là một trong những người đầu tiên ngồi tán nhảm với em đến tận 3h sáng để Homu tội nghiệp không cảm thấy lạc lõng :v.

Cảm ơn anh Ant vì những bài học cuộc sống và viết lách. Nhờ có anh mà em cũng đã một phần tách biệt được cái “lý” và cái “tình” trong ngôn ngữ, từ đó thì em cũng ít đi gây war như trước hơn.

Cảm ơn anh Wei vì những pha 4h sáng rep tin nhắn, 3h30 ngồi xem bóng đá, sang năm mới nhớ lấy nốt cái bằng đi anh nhá. Em đi rồi, Key giáo mất một con chiên nhưng chắc chắn rằng “Keigo giáo vẫn không tuổi”.

Cảm ơn anh Cáo vì đã cho em biết được sự u mê không lối thoát của nhãn dán sau 1 tuần spam liên tục. Hãy chờ đợi 1 ngày quay về em sẽ cướp hết.

Cảm ơn thầy Rika vì những giáo án đi vào lòng đất như là River Shen làm em đánh thông một mạch từ bk4 lên vàng 4. Có lẽ sau này Magia Record ss2 đành giao lại cho thầy nhá.

Cảm ơn anh Raid vì đã cho em biết giá trị của một bộ anime không nằm hoàn toàn ở điểm số, người ta xem Kyoukai no Kanata không phải chỉ để mlem em nữ chính và đến giờ tuy em vẫn chưa thể hiểu hết được toàn bộ ý nghĩa của Aku no Hana nhưng nhờ đọc bài của anh thì cái nhìn của em về truyện đã không còn phiến diện như trước nữa.

Cảm ơn chị Cog vì đã dẫn em vào động viễn tưởng số 1 khiến cả lớp vẫn nhìn em với con mắt kì thị nhưng lần này thêm cả khinh bỉ nữa. Nhưng không sao, có thể đôi lúc chị bị lậm tiếng Anh nhưng nói chuyện chưa bao giờ em cảm thấy buồn ngủ hết.

Cảm ơn anh Han vì đã nhiệt tình rep cmt của em mỗi khi định khịa. Anh yên tâm, rồi sẽ có một ngày em quay lại bán hành cho các đàn anh, một ngày mà pen thoát kiếp con ghẻ Konami và trở lại với toàn bộ sp như Electrumite. Lúc đấy thì em xin nhẹ cái tuổi ạ :))

Cảm ơn bossu vì gửi truyện cho em (mặc dù điều kiện lúc nào cũng củ chuối), dạy em cách dùng quản lý page. Có thể đôi lúc anh bật mode tsundere lên nhưng những lúc đó em thấy bossu dễ thương lắm luôn í. Yên tâm, đam mê shota của anh có 100 admin mới vào cũng không ai tranh mất đâu nên cứ thoải mái tận hưởng niềm vui tra tấn tinh thần tinh thần lũ slave đi nhá.

Cảm ơn Anon vì đã luôn cùng tôi cà khịa lúc có bóng. Giờ tôi mới nhận ra là mình xem trận nào đội nhà thua hoặc hòa trận đấy. Có lần vào xem thấy 2-0 rồi hết trận nó giã 3 bàn vào lưới, may có bàn gỡ chứ không hôm đấy cay không ngủ nổi. Khi nào rảnh muốn đánh lol thì nhớ gọi tôi nhé, giờ phụ huynh tậu cho con máy chơi ở nhà được rồi.

Em xin lỗi tất cả mọi người vì thường xuyên trễ bài và flop sml. Nhiều lúc em cũng cư xử chưa được chín chắn lắm nên đã khiến các anh chị cảm thấy thất vọng. Em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn nữa ạ. Còn nhiều dự định em cũng muốn làm lắm nhưng e rằng đành phải gác lại vì nhiều lý do khác.

Cuối cùng, mình chúc tất cả những bạn đang theo dõi page có thật nhiều niềm vui, hạnh phúc bên gia đình và người thân. Em chúc bossu sang năm sẽ không bị lú vì đăng bài tuyển không ai ứng, mãi mới có người gửi bài thì vớ ngay quả WjbuSủi đ.b.r.r. 2020 là một năm có cả niềm vui và nỗi buồn, tuy nhiên, mọi muộn phiền đều sẽ qua mau khi bạn có những người ở bên và sẻ chia. Để khép lại dòng tâm sự dài lê thê này thì sau đây là ảnh Homu cùng lời nhắn nhủ của mình.

#SaveLampard
#homuhomu

.


#BlueCat
Lúc đi nâng cấp chiếc khoan ở chợ đen, Cat nghe người ta nói sắp hết năm 2020 rồi.
Nhanh thật. Từ khi bắt đầu nhìn đời bằng một con mắt - vì mắt kia phải lấy băng bịt lại cho mục đích nghiên cứu homunculus - Cat hầu như mất ý niệm về thời gian. Cat chỉ nhớ đầu năm 2020, tin tức về những ca nhiễm corona khiến người dân ở thị trấn nơi Cat sống vô cùng hoang mang và khổ sở. Cat không còn phân biệt được ai với ai vì homunculus hiện lên ở mọi người đều có hình khẩu trang y tế. Có một lần, khi đi ra khỏi thị trấn yên bình này để đến thành phố bên cạnh sưu tập bộ khoan mới, Cat vô tình lướt qua một người mang homunculus dưới dạng corona. Con virus màu xám xanh tua tủa những gai khiến Cat giật bắn mình. Nhưng một giây sau Cat nhìn lại đã không thấy đâu nữa. Ảo giác ư? Cat nhớ một lần khi còn làm nô lệ ở page AR2D, có nghe Lamp nói rằng nếu khoan sọ có khi sẽ phân biệt được ai đang mang virus corona. Thí nghiệm thành công rồi sao? Cat tấp xe vào lề đường, bước xuống, lấy ngón tay gõ gõ vào miếng băng dán trên trán - dưới đó là một cái lỗ tạo ra do thí nghiệm khoan sọ - trong khi dáo dác nhìn quanh, cố tập trung ánh mắt tìm kiếm. Trời vẫn nắng, một cái nắng không quá rát nhưng khá dễ chịu. Đang là gần trưa, dòng người hối hả ngược xuôi, có lẽ do tan ca. Ở đây homunculus đa dạng hơn ở chỗ Cat một chút. Ngoài hình dạng khẩu trang y tế thường còn có khẩu trang hình Hello Kitty, Doraemon-san, Elizabeth-san, Komi-san, ... Mà Komi-san là của truyện gì ấy nhỉ? Cat đã quen với mái tóc dày và bộ đồng phục của cô nhưng vẫn chưa đọc. Cat chỉ toàn cày seinen và khoan sọ để có cảm hứng viết review. Manga gần đây nhất Cat đọc là Monster của Naoki Urasawa, định bao giờ có thời gian sẽ thử viết về bối cảnh truyện. Dù đã không còn mang ách nô lệ của page AR2D nhưng Cat vẫn giữ thói quen lâu lâu ngồi viết review như vậy, có lẽ quá trình bị bóc lột đã làm Cat sang chấn tâm lý, sống trong cái khổ nên quen rồi.
Mà tại sao mình lại trở thành máy viết ở page AR2D nhỉ? Cat nhớ mình đã like page từ lâu rồi, nhưng không nhớ rõ là khi nào, chỉ nhớ hai bài review đã đọc hồi năm 2017 là review Oyasumi Punpun và review cuốn 1984. Lúc đó Cat còn bận kiếm tiền mua khoan nên không có thời gian viết review. Mãi đến năm 2019, khi bắt đầu thí nghiệm Cat mới bắt đầu sự nghiệp làm máy viết cũng như hít từ drama này sang drama nọ khụ khụ... Nói chung Cat đã có một quãng thời gian khá vui vẻ, giống như khi khoan... à mà thôi. Mong là những máy viết còn đang hoạt động ở đó tiếp tục viết đến ch**.
Cat nghĩ trong khi cầm chiếc máy khoan có mũi làm bằng kim cương ra từ chợ đen. Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
P/s: Bài viết này là fanfic Homunculus của Hideo Yamamoto
.
Bước chân đầu tiên của một cuộc hành trình.

Chào mọi người, mình là Haru. Một admin mới, lúc viết bài này thì mới chỉ là tròn 1 ngày mình trong AR2D. Vì còn nhiều bỡ ngỡ nên mình cũng chỉ muốn gửi đến mọi người đôi lời.

Cảm ơn các anh chị trong AR2D vì đã chấp nhận em. Ai cũng đều vui vẻ đón nhận,nhiệt tình giúp đỡ, những điều đó thật sự vô cùng quý giá đối với em. Chắc chắn sau này, dù cho không còn chung đường với mọi người đi chăng nữa, thì em sẽ luôn trân trọng khoảnh khắc của chúng ta. Ký ức này với em như viên đá quý vậy, chắc chắn nó sẽ luôn trường tồn và đẹp đẽ mặc kệ dòng thời gian.

Và lời cuối, mình muốn gửi đến những bạn đã và sẽ theo dõi, đồng hành cùng với mình cũng như AR2D một lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Chúc tất cả mọi người sẽ luôn hạnh phúc và khỏe mạnh. Mọi người đều là nguồn động lực quý giá, thúc đẩy mình cũng như AR2D. Không có các bạn, mình chẳng thể ngồi đây mà viết mấy dòng này.

Một lần nữa, dành cho các bạn và những anh chị admin AR2D một lời cảm ơn chân thành. Chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ luôn đến bên mọi người.
#Haru 
.
Chà, có lẽ 1 năm đầy sự điên rồ sắp trôi qua với tất cả chúng ta rồi, và có lẽ giờ là lúc thích hợp để nhìn lại những gì đã xảy đến với bản thân trong năm vừa rồi.
Trên khía cạnh của đời sống thường nhật, niềm vui có, nhưng có lẽ nỗi buồn lại đến nhiều hơn. Tôi buồn vì bản thân được bằng những người bạn cùng trang lứa trên ghế giảng đường, buồn vì bản thân trở thành một gánh nặng trong cuộc sống gia đình, và buồn vì không có được sự tin tưởng và tín nhiệm trong mắt những người thân quen. Có những điều tôi đã cố gắng để thay đổi, nhưng có lẽ vẫn còn quá nhiều khiếm khuyết để trở nên phù hợp hơn trong xã hội đầy khắc nghiệt này. Còn những niềm vui, đơn thuần tôi sống như cách Tallahassee từng nói trong Zombieland: “Enjoy the little things”. Có những niềm vui nhỏ nhặt như đùa vui và chém gió với những người bạn về những drama hay câu chuyện thường nhật, hoặc bàn luận cùng những admin khác trong AR2D về những thú vui cá nhân hay đánh giá và tranh luận về điều gì đấy.
Chính những điều tưởng chừng rất giản đơn ấy vẫn luôn giúp tôi thức dậy mỗi sáng với một nụ cười vì biết rằng, tôi đã có những người bạn để có thể sẻ chia khi gặp khó khăn trong cuộc sống.
Còn với tư cách là một reviewer, khởi đầu của tôi là Kimi no Na Wa, và kết thúc năm nay cũng là Kimi no Na Wa (có lẽ là sự trùng hợp). Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Khi tôi đỗ ĐH vài năm trước mới là lúc bước chân vào cái thế giới tà đạo này. Có lẽ tôi có một sự may mắn nhất định khi tôi biết tới Key ngay từ lúc chân ướt chân ráo thời tập tành xem anime. Và khi đã có những hiểu biết và kiến thức nhất định, tôi bắt đầu muốn được truyền tải, được sẻ chia với mọi người về những điều ấy, nhất là khi việc reviewer lên ngôi trong năm 2020 này. Tôi đã từng có page riêng, nhưng chỉ là hạt cát nhỏ trong cái nền tảng số đầy rộng lớn này. Những bài viết ấy, đến giờ tôi nghĩ chỉ còn những Admin bên Tôi review anime nhưng có não là còn nhớ đến tôi, cũng vì lẽ đó, tôi quyết định chọn AR2D làm một bến đỗ trong dòng chảy cuộc đời này. 2 bài review, và bài thứ 2 là thành quả trong suốt một tuần để tôi có thể được bước chân tới một khía cạnh đầy mới lạ nhưng cũng hấp dẫn này. Tại đây, tôi được gặp gỡ nhiều người, trải dài từ độ tuổi, giới tính, kinh nghiệm và quan điểm sống, như một cộng đồng thu nhỏ. Tôi thực sự cảm kích những admin khác tại AR2D, bởi như đã nói ở trên, có những người để trò chuyện, để chia sẻ những câu chuyện cuộc sống đã giúp tôi tìm được những niềm vui nhỏ nhỏ mỗi ngày rồi.
Phần rewind 2020 của tôi chắc chỉ đơn giản vậy thôi, bởi còn nhiều admin khác muốn tâm sự và sẻ chia những câu chuyện của cá nhân họ trong bài viết hôm nay. Mong rằng 2021 sẽ tốt lành và may mắn với những người ở đây, và tất nhiên rồi, Enjoy the little things.
#Wei 
.

Được rồi, cho những ai chưa biết thì mình là Nagasawa Masami (A.K.A admin tên dài nhất page), thành viên mới của Anime Reviewer-Văn hoá 2D và hơn thế nữa được tầm 6 tháng. Và quả thực trong 6 tháng đó, mình đã học được rất nhiều, lượng bài viết cũng tỉ lệ thuận theo.

Đầu tiên, để bắt đầu rewind thì có lẽ cũng hãy bắt đầu bằng bài viết đầu tiên của mình trước, đó là review Kingdom live-action. Mình lựa chọn Kingdom cũng vì tình yêu dành cho các tác phẩm điện ảnh hay truyền hình (J-drama) của Nhật, không chỉ riêng manga,anime hay live-action. Đồng thời với đó mình cũng có tình yêu dành cho các diễn viên Nhật; như là Nagasawa Masami - Machan (vì hâm mộ quá nên mình lấy luôn tên chị làm tên admin), Aragaki Yui - Gakky, Satomi Ishihara, Haruka Ayase, Yamashita Tomohisa (dù diễn đơ nhưng anh đẹp trai quá nên tha thứ hết ~~), Shun Oguri, Takayuki Yamada,... vân vân và mây mây.

Nhưng thôi... quay về chủ đề chính nào. Đó có thể coi là bài debut của mình không phải chỉ cho page, mà cho cả sự nghiệp làm reviewer của mình nữa. Lúc viết bài đó, mình vẫn chưa định hình được thứ mà người khác gọi là lối viết. Đồng thời bài cũng thiếu đi rất nhiều dẫn chứng để củng cố quan điểm xuyên suốt bài và nhiều lỗi vặt khác. Sau này dần dần qua hai bài là Last Friends và Dragon Zakura thì mình cũng đã dần dần sửa được (thực sự cám ơn các sempoi yêu quý của page đã giúp em :3 I love you all :3), và định hình cho bản thân một lối viết tạm thời trong thời gian này. Đó là tập trung khai thác mặt khái quát của ý kiến trong bài review trước, sau đó thì từ từ đi sâu vào để chứng minh ý kiến đó. Sau này có thể sẽ thay đổi nhưng bây giờ thì... mình nghĩ là không đâu. Cười.

Nhưng dĩ nhiên, vì chủ đề chính của page vẫn là văn hoá 2D, nên mình cũng có chút bài viết về anime và manga. Về anime thì có bài về Fate/Zero, một bộ cực kì chất lượng đến từ studio Ufotable với những triết lý sâu cay và hành động mãn nhãn. Hay là Violet Evergarden: The Movie của Kyoto Animation, khắc hoạ một cái kết đẹp như mơ sau hành trình 2 năm chờ đợi, làm thoả lòng những fan hâm mộ của nàng Auto Memories Doll ( trong đó có mình). Về manga thì đã có một bài mình viết về Death Note, nó không hẳn là review mà đúng hơn, là quan điểm của mình về việc Yagami Light, nhân vật chính của truyện trở thành nạn nhân của Death Note.

Đó là tổng kết qua về một vài bài mình đã viết trong năm qua, còn dự định tương lai thì... dĩ nhiên mình vẫn sẽ review J-drama nhưng tần suất sẽ ít đi, thay vào đó tập trung vào mảng “văn hoá 2D” của page. Bài viết đầu tiên trong năm mới vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị thôi, các bạn hãy đón chờ nhé! (Thả nhẹ cái Hint: “Anh đúng không có nghĩa là anh chính xác.”)

Đồng thời mình cũng dự tính sẽ thi thoảng lấn thân sang lĩnh vực khác, như review hoặc phân tích nhạc chẳng hạn? (Có vài ca khúc mình khá thích chẳng hạn như Last Stardust, Brave Shine, Lemon,...) hay là thậm chí review/phân tích tiểu thuyết? (Mình có một tình yêu to lớn dành cho Higashino Keigo, một tác giả người Nhật dù giọng văn không quá hoa mĩ nhưng lại có thể đem đến những câu chuyện đầy cảm xúc).Hiện giờ thì vẫn chưa nói trước được gì, nên để thời gian trả lời xem mình có viết hết được không vậy. Mình hy vọng là được.

Cuối cùng, phần tâm sự này cũng đã dài rồi. Từ tận đáy lòng, mình xin chúc cho các bạn thành viên đã luôn ủng hộ page của chúng mình từ trước cho đến bây giờ một năm mới 2021 an khang, thịnh vượng bên gia đình cùng người thân. Đồng thời mình mong muốn hành trình của bản thân ở page vẫn sẽ được tiếp tục, mình vẫn muốn được đồng hành và gắn bó cùng các admin khác, chưa kể mình cũng muốn ở bên để có thể dễ dàng gửi gắm đến các bạn nữa. Gửi gắm những chia sẻ, tâm tư và cảm nhận của bản thân mình về anime, manga, light novel và hơn thế nữa!

#Nagasawa_Masami 

.
Tuy giai đoạn nảy mầm của AR2D đã trôi xa, nhưng chúng mình vẫn làm một việc. Đó là...chạy deadline. Tuy mỗi reviewer đều có sự học và sự nghiệp để theo đuổi, nhưng chúng mình vẫn viết. Những bài viết của AR2D được gửi đến các bạn - ngọn lửa đã giữ cho chiếc đèn AR2D rực sáng, soi rọi kho tàng văn chương không đáy của nền văn hoá 2D. Có những lúc mình tưởng đã đọc hết các manga đương đại hay nhất của Nhật Bản. Nhưng những đầu truyện mới đầy tính nghệ thuật cùng nội dung sâu sắc cứ tiếp tục xuất hiện. Mình cứ đọc, và cứ viết review.
Nhưng viết cho ai? Có lẽ là cho cả mình và cho cả các bạn. Để mình được thoả niềm đam mê viết lách, và để các bạn được cùng mình khám phá những xứ sở mới của văn chương, không chỉ dừng lại ở nền văn hoá Nhật Bản, mà còn xa hơn nữa.
Xin gửi lời chúc đến tất cả độc giả của AR2D - Văn hoá 2D và Hơn thế nữa.
Chúc các bạn một năm mới bình an và tràn ngập may mắn. Những ngày sắp tới có thể sẽ còn rất khó khăn vì đại dịch, nhưng đó là chuyện của tương lai.
Còn hôm nay, chúng ta tạm gác lại những lo âu và cùng hướng về gia đình mình.

Chúc Mừng Năm Mới 2021.
#Anthony 





Nhận xét

Bài đăng phổ biến