[ BOKU NO HERO ACADEMIA CHAP 323-325 - NHỮNG BƯỚC CHÂN THAY ĐỔI CẢ THẾ GIỚI ]

 [ BOKU NO HERO ACADEMIA CHAP 323-325 - NHỮNG BƯỚC CHÂN THAY ĐỔI CẢ THẾ GIỚI ]

.

 


.

 “Sự thiếu hiểu biết. Thiếu bao dung. Có vẻ chúng ta luôn chỉ còn thiếu “một bước” nữa. Dù có cố gắng thế nào, loài người vẫn chật vật để thật sự đi tiếp. Những vấn đề luân phiên những bất hòa khiến cho “một bước” duy nhất ấy cảm giác như một hành trình vô vọng” - Nezu

.

 Well… chào mọi người, Immunity đã trở lại sau kỳ nghỉ rồi đây. Những chap gần đây nhất của  Boku No Hero Academia hoàn toàn không có những pha combat nảy lửa hay thông não đám tội phạm, nhưng lại là Những chap hay nhất của BnHA. Ở chap 323 là hình ảnh về người dân của thế giới anh hùng, sự lệ thuộc vào anh hùng và những phản ứng của con người khi mà xã hội đấy sụp đổ. Trong khi đó ở 2 chap kế tiếp lại là những bước đi đầu tiên thay đổi mọi thứ trong xã hội anh hùng, khi mà có một ai đó nhìn nhận những anh hùng không còn là những người gánh vác mọi thứ nữa mà là một con người. Chào mừng mọi người đến với Boku no Hero Academia chap 323-325 - Những bước chân thay đổi cả thế giới.

.

 Trước hết ta sẽ đề cập đến vấn đề mà xã hội của BnHA đang vướng phải là gì? Đó chính là sự lệ thuộc vào xã hội anh hùng và khi mà cái hệ thống ấy sụp đổ. Xã hội của BnAH tưởng chừng như hoàn hảo khi có những người hùng đứng lên chiến đấu và bảo vệ những người dân vô tội khỏi bọn tội phạm lại xuất hiện một vấn đề rất lớn khi mà người dân lại quá lệ thuộc vào những anh hùng. Họ nghĩ rằng những vấn đề sẽ được giải quyết khi anh hùng xuất hiện, anh hùng đã trở nên “bình thường” hơn, ai cũng có thể trở thành hùng. Anh hùng đã trở thành 1 hình ảnh mà người dân có thể bắt gặp mọi lúc, mọi nơi, là một phần không thể thiếu trong xã hội hiện tại. Việc một anh hùng luôn xuất hiện để giải quyết mọi thứ vô hình lại tạo nên tâm lý dựa dẫm vào họ.

 Nhìn chung, thế giới BnHA giống như một sân khấu khổng lồ với những anh hùng là những con người biểu diễn trên sân khấu ấy với khán giả là những người dân xung quanh. Từ chính suy nghĩ đó, quá nhiều trách nhiệm đã đổ dồn lên những anh hùng bởi vì mọi người nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên, là trách nhiệm của họ. “Bởi vì họ là anh hùng mà.”  Anh hùng trở thành một công việc vừa được coi trọng vừa bị đánh giá thấp trong cùng 1 lúc. Anh hùng luôn xuất hiện để ra tay trấn áp tội phạm và giúp đỡ người khác, vì vậy người dân gần như không nhận thức được những nguy hiểm đến từ các tên tội phạm. Ví dụ điển hình chính là ngay chap đầu tiên, khi 1 tên tội phạm khổng lồ xuất hiện ngay giữa thành phố và người dân hoặc gần như chẳng mấy quan tâm hoặc đứng lại hò reo và quay phim như thể đây là 1 buổi diễn đường phố.

 Việc được bảo bọc bởi những người hùng còn sinh ra thêm 1 mặt trái khác: họ cho rằng việc giúp đỡ một ai đó cũng là trách nhiệm của một anh hùng. Ở chap 234, khi một đứa trẻ trong tả tơi và tuyệt vọng đang lang thang khắp đường phố thứ mà đứa trẻ ấy cần hiển nhiên là một ai đó giúp đỡ nó. Nhưng đã không ai làm vậy, khi 1 người định giúp cậu, sự sợ hãi đã khiến họ đùn đẩy trách nhiệm sang 1 cảnh sát, 1 anh hùng hoặc MỘT AI ĐÓ. Một việc vô cùng đơn giản nhưng trong suy nghĩ của họ vẫn lệ thuộc vào người khác, họ tự nghĩ rằng mình không cần làm vì SẼ CÓ NGƯỜI KHÁC LÀM GIÚP MÌNH. 

“Qua bao thế hệ các ngươi vờ như không nhìn thấy những người các người không thể bảo vệ và dày xéo lên nỗi đau của họ. Chính điều đó đã làm các ngươi ô uế tất cả mọi thứ các ngươi gầy dựng. Điều đó có nghĩa bộ máy của các ngươi đã mục ruỗng từ bên trong nhung nhúc lũ giòi bọ cứ thế mục nát dần từng chút một qua thời gian. Một bộ phận rác rưởi thường thấy, luôn bị động và dựa dẫm vào việc được bảo vệ. Con những vị thần hộ mệnh đã tạo ra lũ rác rưởi ấy lại yêu thích việc nâng niu kẻ khác. Đúng là một vòng luẩn quẩn khốn nạn.” Shigaraki Tomura

 Và thế là, việc tồn tại anh hùng và sự lệ thuộc đó mỉa mai thay lại khiến cho người dân mất đi phần nào nhận thức về thế giới quan của mình. Chính sự bảo vệ của anh hùng đã khiến họ đề cao sự an nguy của chính bản thân mình lên trên hết, và dù anh hùng có ra sao thì đó cũng không phải việc của họ, mà là của anh hùng. Anh hùng làm thế vì đó là cái họ sẽ và phải nhận. Họ xem và đùn đẩy vấn đề cho một ai đó khác chứ không phải họ. Là vấn đề của 1 ANH HÙNG. Một xã hội tưởng chừng như yên bình lại có những bất ổn đang dần dâng lên cho đến khi nó biến thành 1 làn sóng cuốn đi tất cả những gì mà “biểu tượng hòa bình” xây dựng và nhấn chìm mọi thứ

.

 Quay lại chap 323, khi những người dân tụ lại để phản đối đưa Deku hay Izuku Midoriya trú ẩn tại UA tại sao họ lại làm vậy? Vì họ ích kỷ? Vì họ chỉ nghĩ đến bản thân họ? Vì họ sợ hãi? 1 phần. Những phần còn lại là vì họ xem Deku là một anh hùng. Họ chẳng thể nào nhận ra được Deku chỉ là một đứa trẻ, tất cả những gì họ thấy ở Deku lúc ấy là một anh hùng đang bị tội phạm truy đuổi chuẩn bị trú ẩn lại ở nơi họ đang ở. Deku sở hữu One for All, một sức mạnh đặc biệt và cậu còn là một anh hùng. Họ xem việc Deku chiến đấu và bị thương ngoài kia là hiển nhiên và là việc cậu cần phải làm. Những việc tồi tệ liên tiếp ập xuống khiến họ họ lo lắng đến mức phải ngụy biện để che giấu đi mặc cảm xấu hổ khi phải hy sinh một đứa trẻ vì sự an toàn của bản thân. Cố gắng che giấu việc đó bằng cách nói rằng hãy giấu Deku ở “chỗ khác” trong khi đó họ lại đang ở nơi an toàn nhất.

 Họ cố gắng che giấu đi sự ích kỷ và tàn nhẫn của mình. Dù một anh hùng là Jeanist đứng ra giải thích về những dự định của phe anh hùng cũng như sự cần thiết của Deku trong chiến dịch, người dân khi ấy gần như đã không còn niềm tin vào những anh hùng. Họ lo lắng cho sự an nguy của chính mình và cho rằng việc xã hội trở nên tồi tệ cũng như trách nhiệm khôi phục lại mọi thứ là trách nhiệm của phía anh hùng bao gồm cả Deku. Vì thế nên những người ở đám đông chưa một lần thật sự nhìn về phía Deku, trong mắt họ ở đó chỉ là một ANH HÙNG phải đổ máu vì sự an toàn của họ như một điều hiển nhiên.

“Sự thiếu hiểu biết. Thiếu bao dung. Có vẻ chúng ta luôn chỉ còn thiếu “một bước” nữa. Dù có cố gắng thế nào, loài người vẫn chật vật để thật sự đi tiếp. Những vấn đề luân phiên những bất hòa khiến cho “một bước” duy nhất ấy cảm giác như một hành trình vô vọng” - Nezu

 Theo lời Nezu-sensei, con người còn thiếu 1 bước nữa và Ochako chính là người bước đi bước đầu tiên và thúc đẩy mọi người bước về phía trước. Ochako đã bước lên phía trước đám đông đang biểu tình và nói rằng mọi người hãy nhìn về Midoriya Izuku, để thấy được rằng đó không phải là Deku, One for All, con mồi của Shigaraki hay thậm chí là 1 con Nomu. Mà ở đó, thứ họ thấy sẽ chỉ là một cậu nhóc đang cố gắng sửa chữa sự hỗn loạn này, dù đối mặt với nguy hiểm vẫn luôn muốn tiến về phía trước vì người khác. MỘT NGƯỜI HÙNG TẢ TƠI ĐANG CẦN HỌ GIÚP ĐỠ

.

 Well...tại sao lại là  Ochako nhỉ? Bởi vì cô bé là người đã từng có suy nghĩ anh hùng cũng giống như bao nghề nghiệp khác dần trưởng thành và đặt ra câu hỏi: ai sẽ bảo vệ những người hùng khi họ bị thương? Vì vậy Ochako có cả 2 góc nhìn về phía những anh hùng, cô từng cho rằng anh hùng cũng là một nghề nghiệp bình thường như một công chức hay bác sĩ, việc bảo vệ người khác và đối mặt với nguy hiểm là trách nhiệm của anh hùng. Họ làm đúng trách nhiệm của họ và được trả lương cho điều đó.  Nhưng góc nhìn của cô bé dần thay đổi khi  nhìn thấy Deku sẵn sàng lao vào nguy hiểm để cứu lấy người khác, cô bé bắt đầu tự hỏi: ”Ai sẽ bảo vệ anh hùng khi họ cần bảo vệ?”. Trong quá trình trưởng thành của Ochako, cô bé nhận ra anh hùng cũng chỉ là những con người bình thường, họ cũng chịu đau đớn và tổn thương như những người khác. Sau sự kiện sụp đổ của xã hội anh hùng và sự từ bỏ của nhiều anh hùng khác, cô nhận ra chỉ có những anh hùng giúp đỡ nhau là chưa đủ. Họ cũng cần sự giúp đỡ từ phía những người sau lưng họ, những người mà họ đang bảo vệ.

 Vậy nên Ochoka đã được chọn là người thực hiện bước đầu tiên ấy, cô đứng lên đối mặt với đám đông đang phản đối để bảo vệ Izuku. Để người dân lần đầu tiên nhìn về phía cậu nhóc nhỏ bé đang đứng đó. Một Izuku đầy tả tơi chứ không phải là Deku. Cậu nhóc cũng giống như họ, một con người bình thường nhưng lại phải lăn lộn ngoài kia để đưa mọi thứ lại bình thường. Lần đầu tiên họ nhìn thấy một cậu nhóc tả tơi đầy bùn đất, yếu đuối và kiệt sức. VÀ GIỜ CẬU CẦN HỌ. 

 “Nếu chúng ta chối bỏ những con người vẫn đang đứng lên chiến đấu vì lẽ phải chúng ta sẽ còn lại gì? Chúng ta còn muốn làm khán giả và đứng bên lề đến khi nào nữa?” Ông bác ngầu nhất chap 325

 Giờ đây họ-người dân cần phải giơ tay ra với những anh hùng, không phải ra ngoài kia chiến đấu và bị bao phủ bởi bùn giống như họ mà là giang tay ra với những người hùng khi họ bị thương, mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Để họ có thể rửa trôi lớp bùn đất đang bám trên người và trở lại tiền tuyến, đưa mọi thứ trở về sớm nhất có thể. 

 Để có thể chiến thắng cuộc chiến này, cái mà tất cả cần không phải là “Họ” mà là “Chúng ta”, tất cả mọi người, cả anh hùng, cả người thường. Khi khó khăn xảy đến, giúp đỡ lẫn nhau là cách duy nhất để chiến thắng cuộc chiến cuối cùng.

 “Chúng ta đang thấy được nó ở đây mà. One for All là một mạng lưới sức mạnh kết nối trái tim của con người. Nó nối từ All Might đến Midoriya. Rồi lớp A giữ Midoriya ở lại và Uravity kết nối mọi người tới Midoriya. Nếu mọi người… nếu tất cả chúng ta đều có thể dù chỉ là một chút thôi mỗi người đồng lòng đoàn kết lại làm MỘT, thì tôi thấy được một tương lai anh hùng có thời gian rảnh rỗi. Một tương lai tươi sáng mà mọi người đều có thể mỉm cười.” Hawks 

.

 Kết: Xã hội anh hùng mà All Might xây dựng nên không phải là xấu tuy nhiên nó lại tồn tại những mặt tối dần phát triển đến khi nó có thể nhấn chìm tất cả. Mặt trời đã lặn và bóng tối đang bao trùm lấy mọi thứ, khi mà xã hội anh hùng ấy sụp đổ do chính sức nặng mà nó dồn lên vai những người hùng, đã đến lúc mở ra một xã hội người hùng mới. Không còn sân khấu, diễn viên hay khán giả nữa mà giờ đây họ sẽ thực hiện những bước chân tiến về phía trước. Cùng nhau.

.

 Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết của mình.

 #Immunity

 

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến